🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ôn Nhiễm thở hổn hển kéo người đàn ông đang ngủ ngáy khò khò kia lên trên ghế sa lon, mệt đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn đều tái đi. Thực sự là nặng y như một con gấu chó vậy đó.
Bất quá điều này nói rõ nam nhân nhà y vừa cao vừa cường tráng, Ôn Nhiễm suy nghĩ một chút, mặt có hơi đỏ lên. Dán mặt lên mặt của đối phương cọ cọ, râu nhọn trên cằm khiến cho mặt y ngưa ngứa, cọ thêm vài cái nữa liền đổi thành đầu lưỡi luôn.
Y có cảm giác lúc ở trước mặt người đàn ông này mình cứ như một con
cún
con không biết xấu hổ vậy, thực sự không có cách nào khống chế bản thân mình
được
cả. Bất quá ông chủ Ôn có hơi mang thù vẫn nhớ rõ chuyện hồi hôm qua trong lúc ngủ mơ Trương Đình Nhung đã cắn mình,
y nổi tính trẻ con
tức giận
bóp
lấy cái mũi của anh, mặt Trương Đình Nhung bị nghẹn đến đỏ bừng, sau đó không thể làm gì khác hơn là há mồm ra thở.
Ôn Nhiễm cười lãnh diễm, chặn lấy miệng của anh, xem đi, bộ em không biết bóp cằm anh lại à, thế nhưng Ôn Nhiễm cũng chỉ chặn vài giây thôi, sao mà y nỡ để A Nhung khó chịu được chứ, ngược lại y ngậm lấy đầu lưỡi của đối phương chậm rãi mυ"ŧ vào, khẽ cắn vài cái.
Quần áo lại bị vén lên
một cách
rất tự nhiên, Ôn Nhiễm thực sự rất thích hai hột đậu đen tròn trịa trên ngực của A Nhung, hôm qua không được chơi đã ghiền, rốt cuộc hôm nay cũng được phô diễn hết các loại kỹ năng, xoa, bóp, ngắt, liếʍ, gảy, khiến cho viên bên phải to gấp đôi viên bên trái luôn.
Thấy cảnh đẹp nam thần trước mắt quần áo không chỉnh tề, Ôn Nhiễm vội lấy cái máy ảnh kỹ thuật số
đã
được chuẩn bị sẵn từ trước đó ra, chụp toàn diện từ các góc độ khác nhau.
Rốt cục cũng đến vị trí then chốt, Ôn Nhiễm thả cây thịt heo bổng bảo bối ra, côn th*t đã có xu thế vận sức chờ phát
động, bất quá bị Ôn Nhiễm liếʍ láp khắp cả người như vậy, đến thần tiên cũng phải cứng rắn. Có lẽ là do có kinh nghiệm, hôm nay Ôn Nhiễm còn lớn mật hơn cả hôm qua nữa, hôm qua
y
chỉ cởϊ qυầи của Trương Đình Nhung xuống chút xíu thôi, vậy mà hôm nay lại dám cởi toàn bộ, kể cả giày cũng bị cởi ra luôn.
Bây giờ cả người A Nhung chỉ còn lại một cái áo, đã vậy còn bị kéo lên tới tận vai, Ôn Nhiễm thưởng thức thân thể rắn chắc xinh đẹp của A Nhung một cách thoả thích, khi thì xoa, khi thì liếʍ, chơi đến quên cả trời đất.
Qua khoảng
chừng hai mươi phút, Ôn Nhiễm mới cảm thấy đã chụp được không sai biệt lắm, đủ để y ngắm thật lâu rồi, Ôn Nhiễm mới thở dài đặt máy chụp hình xuống, bắt đầu cởϊ qυầи của mình.
Tiểu côn th*t tinh xảo đã sớm kêu gào đòi phát tiết kể từ khi nhìn
thấy
A Nhung tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ rồi, lấy một cây gậy mát xa từ bên trong mấy cái đệm sô pha kế bên A Nhung
ra, đây là vật y đã chuẩn bị
sẵn
từ tối hôm qua, Ôn Nhiễm ngồi chồm hổm ở bên cạnh, dùng ngón tay quấy vài cái trong miệng A Nhung, sau đó đỏ mặt đưa ra phía sau làm trơn cho mình.
Ôn Nhiễm cảm thấy mình quá háo sắc, quá dâʍ đãиɠ, cứ có ảo giác như A Nhung đang dùng ngón tay thô to mang theo vết chai chuyển động trong tiểu huyệt của mình vậy. Anh ấy sẽ làm sao ha, là một ngón rồi thêm một ngón, hay là trực tiếp cắm vào khuấy một cách thô lỗ? Nếu vậy nhất định vách tường trong tiểu cúc động của mình sẽ không biết xấu hổ mυ"ŧ chặt lấy anh ấy, còn có thể phân bố ra một lượng nước thật lớn nữa. Như vậy, A Nhung vừa động liền có thể phát ra tiếng nước
nhóp nhép nhóp nhép
rồi.
Ảo tưởng như vậy thực sự khiến cho Ôn Nhiễm chịu không nổi, vội
đặt
gậy mát xa màu hồng bán trong suốt ở
ngay
lối vào, thân thể hơi thả lỏng một chút liền ngậm lấy cái cây không quá lớn kia vào. Cây gậy mát xa này là vật yêu thích gần đây của Ôn Nhiễm, tuy rằng không thô to, thế nhưng lại có công năng cường đại, không những có thể rung mà còn có thể trừu sáp trước sau, đầu ở phía trước có thể chuyển động khắp các hướng trong thịt động, mỗi lần đều làm cho Ôn Nhiễm thoải mái đến khóc lên.
Đợi đến khi gậy mát xa hoàn toàn đi vào, bật chốt mở, chỉnh tần suất tương đối nhỏ, Ôn Nhiễm liền leo lên sô pha, quỳ gối giữa hai chân của A Nhung. Nâng một chân của anh lên, vuốt ve bộ lông đen nhánh ở bên trên.
Nâng một chân lên, Ôn Nhiễm dùng mặt cọ cọ vào cái chân to của A Nhung, A Nhung vẫn luôn thích mang dép, cho nên trên chân cũng không có mùi gì hôi cả, thế nhưng bình thường mùi trên chân nam nhân nào cũng khá là nồng nặc. Ôn Nhiễm biết rõ hiện tại mình cực kỳ biếи ŧɦái, nhưng vẫn nhịn không được bỏ ngón chân của A Nhung vào trong miệng tinh tế thưởng thức.
Hmm ưm, không giống với mùi trên người anh ấy,
mặn và nồng hơn một chút, thế nhưng Ôn Nhiễm
cảm thấy
rất thích.
Lúc
liếʍ đến gan bàn chân, Ôn Nhiễm cảm thấy nam nhân
đang ngủ say
dưới thân
có hơi run run,
chắc là
do bị nhột, sợ
đánh thức anh, Ôn Nhiễm
đành phải
tiếc
nuốibuông tha cho nơi này.
Chờ
đến khi dùng
nước bọt ăn sạch sẽ
hai cái chân của anh, Ôn Nhiễm lại nổi lên ý xấu.Dán cơ thể của mình lên, sau đó đẩy
hai
ngón chân
của đối phương ra
kẹp lấy đầu v*
của
mình, tưởng tượng
cảnh
A Nhung dùng tất cả
các chỗ
có thể đùa bỡn trên người
ra
làm nhục mình.
Hôn dọc theo chân thẳng lên trên, rốt cục
cũng đến nơi quan trọng nhất nằm trong khu rừng đen rậm rạp.
Ôn Nhiễm liếʍ
khóe môi,
món chính
cái gì,
y vẫn luôn thích để dành lại nhấm nháp cuối cùng đó!
Tiểu kịch trường (2)
Tác giả: Ôn tiểu thụ, làm ông chủ của một công ty lớn, làm sao mà ngài có thể dùng toàn bộ chỉ số thông minh của
mình
vào việc phàm tục như mê gian + chuẩn bị đạo cụ này được chứ, hình tượng cao quý trầm tĩnh của ngài đâu rồi?
Ôn Nhiễm (trầm tĩnh): Vào lúc bà viết ra cảnh lần đầu tiên tôi mê gian anh ấy đã nát vụn rồi.
Tác giả:.....
Ôn Nhiễm: Còn có, không có tiểu công tiểu thụ sao có thể hoàn chỉnh được, tôi
sử dụng
chỉ số thông minh của mình để hoàn chỉnh cuộc đời của tôi, có —— làm —— sao —— không?
Tác giả:............... Hụ hụ hụ hụ, ngài thắng!
===========================================================
Một tay cầm
lấy phần gốc của thịt heo bổng,
xúc cảm ấm áp và
nhịp đập trên thân trụ truyền vào tay khiến tâm thần
của
Ôn Nhiễm
hoảng loạn. Y vội
cúi đầu thành kính hôn nhẹ
lêи đỉиɦ thịt heo bổng,
sau đó
duỗi đầu lưỡi hồng hồng
ra
liếʍ
lên cái khe,
cự bổng của
A Nhung lập tức không bị khống chế
được mà
run lên,
tràn ra một chất lỏng trong suốt.
Ôn Nhiễm cười cười, A Nhung
này,
cho dù là đang ngủ mê
cũng bị mình
làm
cho hưng phấn
đến thế nha, thật
tuyệt!
Dùng đầu lưỡi
liếʍ toàn bộ chất lỏng ngon lành vào trong miệng, tinh tế thưởng thức. Sau đó nắm
lấy đỉnh côn th*t của
A Nhung,
làm nó đứng thẳng lên,
chậm rãi liếʍ từ phần gốc của côn th*t lên, nhìn
bộ dáng ăn ngon lành của y,
người nào
không biết còn tưởng nhầm là
nhóc con tham ăn nhà ai
đang liếʍ xâu kẹo hồ lô
nữa
đó.
"Bánh quẩy"
của
A Nhung
rất
lớn, hai
quả
"trứng trà" cũng không thể khinh thường. Tròn vonặng trình trịch,
run run theo
bánh quẩy, lập tức liền hấp dẫn
sự
chú ý của Ôn Nhiễm. Ôn Nhiễmchơi
xấu bóp
lấy
chỗ đó của
A Nhung, cảm
nhận
được
xúc cảm mềm mềm co dãn đầy diệu kỳ,
yvùi đầu vào trong quần
của
A Nhung,
cho một quả trứng vào miệng mυ"ŧ, A Nhung mơ mơ hồ hồ phát
ra tiếng rên đầy
sảng khoái.
Hmm ưm, cảm giác
rất no đủ rất nhiều nước, mặt Ôn Nhiễm
đã
đỏ
đến mức
có thể
nấu chín hai quả trứng trà này luôn rồi.
Nhất định là
bên trong có chứa đầy hạt giống của
A Nhung,
đang chờ đến cuối cùng để bắn toàn bộ ra không khác gì
đạn pháo
vậy.
Hai viên lớn như vậy,
nếu mà chuyển động mạnh theo phần háng của
A Nhung, nhất định mỗi lần đều sẽ
đánh lên mông của mình, phát
ra tiếng bành bạch
——
bành bạch dâʍ đãиɠ,
đánh đến cái mông vừa đỏ vừa sưng, tiểu huyệt bị chấn động
đến vừa tê vừa ngứa.
Nhất định
mình sẽ
thoải mái
đến mức không biết xấu hổ phát ra tiếng lãng kêu, dẫn tới A Nhung
trừng
phạt mình càng hung hăng
hơn!
Còn lông tơ bên cạnh trứng trà, mặc dù không có
cứng đến mức có thể đâm người như tóc trên đầu
A Nhung, nhưng nếu như A
Nhung hung hăng cấm sâu vào một cái,
cúc động đã bị côn th*t của A Nhung chống ra đến cực hạn sẽ bị nó cọ trúng, tuyệt đối có thể
nhột đến mức
làm cho mình khóc lên
luôn.
Ôn Nhiễm bị
ảo tưởng
da^ʍ mỹ
của mình
khiến cho
bản thân càng đói khát hơn,
y
vội đưa tay ra phía sau,
nâng tần suất của gậy mát xa lên hai mức,
nó lập tức chuyển động nhanh hơn làm cho
thắt lưng Ôn Nhiễm mềm nhũn, thiếu chút nữa
y đã
ngã xuống.
Miễn cưỡng ổn định thân thể, Ôn Nhiễm đỡ tiểu thịt côn
đã khóc dầm dề run run rẩy rẩy đυ.ng đυ.ng vào đầu
đại huynh đệ
của
A Nhung,
cảm xúc nhiệt độ cơ thể nóng hơn mình một chút làm cho
y
mê muội. Ôn Nhiễm cầm côn th*t
của hai người lên, bắt đầu ma sát
tɧẩʍ ɖυ cho cả hai.
Hình ảnh hiện tại hương diễm không gì sánh được, Ôn Nhiễm quỳ gối
ở giữa
hai đùi
của
A Nhung,
côn th*t vểnh lên thật cao, dán cùng một chỗ với cái của A Nhung
và hai tay của mình,
y
liều mạng
cọ xát một trận, gậy mát xa
trong
lỗ nhỏ
ở
phía sau mông đã bị nuốt đến
tận gốc, chỉ chừa
lại một phần đầu hồng hồng lúc ẩn lúc hiện. Thân thể Ôn Nhiễm thoải mái
đến mức căng cứng như một cây cung đang chờ được bắn đi, trong miệng không ngừng phát
ra tiếng rêи ɾỉ thoải mái.
"A Nhung, A Nhung,
của anh lớn quá...
Quá nóng,...
Ưm ưm, rất thích."
"Ưm a, không được
rồi... A Nhung, muốn bắn, muốn bắn....... A Nhung, côn th*t của
anhcũng bắt đầu run lên
rồi, có
phải là của anh cũng muốn bắn không... Chúng ta, chúng ta cùng bắnđi......"
Nói xong, Ôn Nhiễm
tách hai cây côn th*t ra,
mở
gậy mát xa
ở phía sau lên
tối đa, sau đó khom lưng
ngậm lấy cả cây côn th*t heo của
A Nhung vào, thả lỏng
cổ họng,
để
A Nhung
có thể đến được chỗ sâu nhất trong miệng y, sau đó
y liền siết chặt cổ họng lại.
Đây là phương pháp Ôn Nhiễm
học trộm được từ trên mạng,
đến lúc được thực hành còn khó chịu hơn cả
trong tưởng tượng, thế nhưng
giữa lúc gần như muốn
nghẹt thở cũng
khiến y
cảm nhận được kɧoáı ©ảʍ không gì sánh kịp ——
cứ
như
là
mạng sống của mình nằm trong tay đối phương, đối phương chỉ cầnnhúc nhích một cái liền có thể lên tận thiên đường.
Hậu
huyệt
kịch liệt co rút lại, cao trào
từ
tuyến tiền liệt
ập đến mà không hề báo trước nuốt chửng lấy y, cùng lúc đó, cự long chôn sâu trong cổ họng Ôn Nhiễm cũng rung động kịch liệt, bắt đầu phun
ra sữa trắng. Lỗ nhỏ phía sau
của
Ôn Nhiễm
co giật mãnh liệt, cái miệng nhỏ nhắn
ở đằng
trước
cũng
vô ý thức nuốt lấy tϊиɧ ɖϊ©h͙ của A Nhung, hậu môn và cổ họng, thân thể và tâm linh
đều đạt được
kɧoáı ©ảʍ
đã đẩy
Ôn Nhiễm
đến một
cảnh giới
trước đây chưa từng có.
Đầu óc luôn khôn khéo của
Ôn Nhiễm
trống rỗng một hồi lâu, thiếu chút nữa
đã
hôn mê bất tỉnh, may
mà
lúc này A Nhung trên ghế sa lon bị ép tới khó chịu nên đã
chuyển động,
nhờ vậy mới gọi ý thức của
Ôn Nhiễm trở về.
Ôn Nhiễm vội vàng
đứng dậy khỏi người anh, dùng đầu lưỡi thanh lý sạch sẽ hạ thể bẩn loạn
của
A Nhung,
sau đó
mới bắt đầu mặc quần áo
cho anh
một cách
ôn nhu.
Lúc cầm lấy qυầи ɭóŧ của
A Nhung, Ôn Nhiễm cố nén xúc động muốn giấu nó đi, thế nhưng
bên trên tản ra mùi hương còn nồng hơn cả áo cộc của
A Nhung, thật
khiến
cho Ôn Nhiễm
khó mà kiềm chế được.
Kết quả của việc không kiềm chế được
là Ôn Nhiễm
lại mυ"ŧ cho
A Nhung
cứng lên lần nữa,lúc
này
y
không có đói khát
nuốt sạch sữa tươi của
A Nhung, mà
đã
chừa
lại một ít
thấm lên cái áo cộc được mình lưu giữ,
để đó
buổi tối
tiếp tục thưởng thức.
Chờ đến chín giờ tối, A Nhung chậm rãi
mở mắt ra, cả người đều choáng váng!
Á á á á á!!!!
Sao ông lại ngủ quên nữa rồi?
Bất quá, hôm nay Ôn Nhiễm
được
ăn uống no đủ, khuôn mặt nhỏ nhắn
được làm dịu đếnđặc biệt đặc biệt
rạng rỡ.
Y vung
tay lên,
nhận toàn bộ trách nhiệm lên người mình: "Hôm nay là
do tôi
không cẩn thận
chuốc anh quá chén, tôi không biết
rượu ngoại mạnh mà lại có tác dụng chậm như vậy, để bồi
thường,
chuyện trừ lương hồi hôm qua cứ coi như không có đi!"
Thế là thoáng chốc A Nhung liền quỳ
dưới quần jean của ông chủ Ôn,
đây
tuyệt
đối chính là người tốt nhất thế giới á!
"Nhất định, nhất định ngày mai
tôi sẽ sửa xong cho anh!" Đồng chí Trương Đình Nhung
giơ tay lên trời
xin thề.
Khóe miệng Ôn Nhiễm
nhếch lên, em cũng rất chờ mong ngày mai
đó, ngày mai
nên chơi tiếp trò gì đây ta?
___________________________________________________________
Bánh quẩy
Trứng trà