🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc."Ông chủ, ông chủ! Ông chủ Ôn, anh có ở bên trong không? Sao anh khóa cửa lại rồi?"
Đột nhiên một tràn rống vang dội núi rừng kèm với tiếng đập cửa
ầm ầm
khiến
cho
Ôn Nhiễm giật mình tỉnh khỏi dư vị cao trào. Y
chợt
nhớ tới
ban nãy
mình đã khóa
cửa để
Trương Đình Nhung ở sân sau.
Tiện tay túm lấy áo gối chà lau sạch sẽ hạ thể lầy lội chịu không nổi của mình, khẩn khẩn trương trương mặc quần vào, sau cùng Ôn Nhiễm còn soi gương thử để chắc chắn là nhìn không ra điểm gì khác thường, sau đó y mới chạy xuống lầu mở cửa cho nam nhân đã chờ lâu đến
độnhịn không được kia.
"Ông chủ, có phải là anh quên tôi rồi không hả?" Trương Đình Nhung đi vào nhà, nói đùa với Ôn Nhiễm, quan sát ông chủ vài lần, anh gãi gãi đầu, "Ông chủ anh mới đi làm cái gì vậy? Sao mặt lại đỏ tới mức này?"
Nhất thời thân thể Ôn Nhiễm cứng lại: "Ừm... Xe của tôi xảy ra chút vấn đề, liền, liền đến gara ở phía trước xem thử, không cẩn thận đã quên mất anh!"
Trương Đình Nhung gật đầu: "À, thì ra là thế. Nếu xe của anh xảy ra vấn đề nhất định phải đến Tiệm sửa chữ Ngũ Kim của bọn tôi đó nha!"
Ôn Nhiễm vội đồng ý.
"Đúng rồi, ông chủ, anh có con chưa?" Đột nhiên Trương Đình Nhung lại hỏi ra một câu không đầu không đuôi như vậy.
Ôn Nhiễm lập tức cảm thấy tim mình đập rộn lên một chút, đầu óc cũng có chút hỗn loạn, sao, sao đột nhiên anh ấy lại hỏi mình đã có con chưa vậy?
"Chưa,
chưa
có, sao vậy?" Ôn Nhiễm làm bộ trả lời như không có chuyện gì xảy ra.
"Ặc, vậy thì lạ quá, trong ống thoát nước của hồ bơi nhà anh..." Trương Đình Nhung lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ, "Tôi còn tưởng là do thằng nhóc nghịch ngợm nào làm nữa đó! Anh có biết không, tôi moi ra được một quả bóng cao su lớn chừng này nè, thật không biết làm
sao có thể nhét vô cái lỗ nhỏ như vậy được
chứ?" Trương Đình Nhung lấy tay mô tả một chút, thực sự là rất khoa trương.
"Tên kia còn nhét sâu lắm kìa, để lấy cái này ra được, tôi đã phải cắt bỏ một đoạn ống nước rất dài đó! Hôm nay không biết sẽ xuất hiện tình huống này, cũng không có mang theo đường ống dự bị, ngày mai tôi sẽ tới làm tiếp cho anh, thật ngại quá."
Ôn Nhiễm đè nén cảm giác vui sướиɠ trong lòng xuống, nhàn nhạt hỏi: "Phải mất cỡ mấy ngày nữa?"
"Nếu như sáng mai tôi đến, cỡ chừng đến chiều là có thể làm xong rồi; nếu như buổi chiều đến, vậy sẽ tốn đến hai ngày lận."
"Vậy buổi chiều hãy đến!" Ôn Nhiễm nói ngay lập tức, lời mới vừa ra khỏi miệng lại cảm thấy mình quá nóng nảy.
"Ừm... tại vì, ban ngày tôi có việc không ở nhà được."
Trương Đình Nhung gật đầu đầy thấu hiểu, cười vừa đi ra ngoài cửa vừa nói: "Tôi biết, mấy anh đều là người bận rộn mà! Tôi thấy trời cũng không còn sớm nữa, vậy tôi về trước đây!"
"Tôi đưa anh về!"
Trương Đình Nhung sửng sốt một chút, sờ sờ đám tóc nhọn đâm tay trên đầu mình, lần thứ hai cảm khái đây thật đúng là ông chủ tốt chưa từng có trong lịch sử (tiểu thụ tốt chứ!) "Cũng được, nếu không tôi còn phải tìm đường nửa ngày trời nữa đó!"
Chờ đến khi lên xe, đột nhiên Trương Đình Nhung nhớ tới một vụ: "Úi cha, ông chủ, áo cộc của tôi đâu rồi nha?"
Ôn Nhiễm: "...... Tôi ngại mùi quá nồng, vừa mới ném đi rồi, cứ coi cái áo đang mặc trên người anh là đồ bồi thường đi!"
Trương Đình Nhung cảm thấy có hơi ngại, đúng là mùi của mình quá nồng mà.
Lúc đến gần cửa tiểu khu chuẩn bị xuống xe, Trương Đình Nhung thuận miệng dặn
dò
Ôn Nhiễm: "Ông chủ, tôi nghĩ nhất định là có thằng quỷ nhỏ nhà ai chạy đến sân sau của anh rồi, lần sau bắt gặp nó nhất định phải đánh mông nó một trận mới được!"
Ôn Nhiễm: "........................, ừm."
Nhìn bóng lưng của Trương Đình Nhung, Ôn Nhiễm bất đắc dĩ nhìn nhìn tiểu thịt côn lại bắt đầu không an phận của mình, không tiền đồ nha, sao có thể hưng phấn chỉ bởi vì câu nói cuối cùng của đối phương được chứ!
Ngày hôm sau, Trương Đình Nhung vác một bao dụng cụ to đùng tới, lần này anh phát hiện, bên cạnh hồ bơi ở sân sau có thêm một cái ghế nằm nhỏ và một cái bàn nhỏ có cắm dù ở trên, trên bàn nhỏ có đặt một ly... nước dưa hấu đỏ tươi!!
Ôn Nhiễm lướt qua từ phía sau: "Lúc mệt mỏi có thể đến đó nghỉ ngơi, cố gắng làm việc!"
Nội tâm Trương Đình Nhung bị cảm động đến mức rơi lệ đầy mặt, ông chủ Ôn, hiện tại lý tưởng lớn nhất của tôi chính là đến công ty của anh làm nhân viên á!! Đây chính là nước dưa hấumình
thích nhất á. Đừng nhìn Trương Đình Nhung lớn lên to con cường tráng, kỳ thực anh lại yên lặng manh mấy thứ đồ ăn ngọt, loại hương vị ngọt ngào như dưa hấu này vừa nhiều nước vừa có công dụng thanh mát giảm nhiệt tuyệt đối chính là thứ anh yêu nhất
trong
mùa hè á! Lúc ăn dưa hấu anh chỉ cần cắt hai dao, một lần là có thể ăn trọn nửa trái.
Trương Đình Nhung vừa thấy đãi ngộ này, nhiệt tình tăng lên gấp đôi, thở hổn hển bắt đầu bận rộn, một tiếng sau, anh đã lắp xong cái ống nước mới, vặn vặn ống nước, thoa keo đặc chế lên, chỉ cần hong gió một chút nữa là xong. Lau lau mồ hôi trên đầu, liếc mắt nhìn sang nước dưa hấu và ghế nằm đang vẫy tay với mình, anh quyết đoán
đưa ra
quyết định, đi nghỉ ngơi một lát nào.
Uống sạch ly nước dưa hấu, Trương Đình Nhung chắp tay sau lưng nằm trên ghế đầy thoải mái, khẽ huýt sáo. Mợ nó, đây mới là cuộc sống chứ! Thực sự là thoải mái đến mức khiến cho người khác muốn ngủ mà, sau đó... Hàng này nghiêng đầu, liền ngủ thiệt luôn!
Mười phút sau, một cái bóng chồng lên người Trương Đình Nhung, không biết lúc nào Ôn Nhiễm đã đến trước mặt Trương Đình Nhung đã ngủ như chết
kia, lẳng lặng nhìn anh. Dùng ánh mắt vô cùng ôn nhu, chứa đầy si mê.
Chậm rãi quỳ xuống trước mặt nam nhân gần như là thần ở trong lòng mình —— chỉ có mùi của anh có thể khiến cho y cương lên không chút kiêng kỵ, có thể làm cho y chân chân chính chính cảm giác được mình là một người đàn ông!
Đầu tiên là run rẩy sờ lên đôi mắt đang nhắm chặt của Trương Đình Nhung, sau đó y nhéo nhéo cái mũi cao, tiếp đến là đôi môi dày bởi vì phải phơi ngoài nắng gió lâu ngày mà trở nên hơi khô và nứt nẻ.
Cảm giác khi hôn lên nhất định sẽ tuyệt vời chịu không nổi luôn, Ôn Nhiễm nghĩ như vậy. Y liều mạng tự nói với mình là môi của A Nhung đã khô đến tróc da rồi, mình chỉ muốn thấm ướt giùm anh chút thôi, trong miệng phân bố ra một lượng lớn nước bọt, Ôn Nhiễm nuốt xuống vài ngụm, sau đó chậm rãi dùng môi của mình bao trùm lên đối phương.
Cái miệng bởi vì ngủ mà có hơi nhếch ra ở bên trong còn mang theo chút vị ngọt của dưa hấu, gần như là trong nháy mắt vừa mới dán lên đối phương Ôn Nhiễm đã luyến tiếc tách ra rồi. Chậm rãi liếʍ lên hàm răng của
anh, sau đó nhẹ nhàng tăng thêm chút lực, tách mở hai hàng chướng ngại vật, ôm lấy đầu lưỡi của đối phương, chậm rãi mυ"ŧ vào.
Tại sao lại có nước bọt thơm ngọt như vậy chứ, Ôn Nhiễm cảm thấy mình sắp điên rồi, y bắt đầu điên cuồng hấp thu dịch dinh dưỡng trong miệng Trương Đình Nhung, thẳng đến khi đối phương phát ra một tiếng kêu đau, Ôn Nhiễm mới vội tách ra,
y
ý thức được động tác của mình có hơi lớn một chút. Lúc hai cánh môi đỏ hồng tách xa nhau kéo theo một sợi nước bọt thật dài, sáng lóng lánh, nhìn qua da^ʍ mỹ không gì sánh được.
Ôn Nhiễm lau miệng, tự nói với mình phải bình tĩnh, nếu không sợ rằng chỉ với chút thuốc đó không khống chế được A Nhung.
Cũng chỉ nghỉ ngơi được vài giây, Ôn Nhiễm đã duỗi tay
vén
áo cộc của Trương Đình Nhung lên, lộ ra l*иg ngực vô cùng rắn chắc ở bên trong. Ở giữa có một nhúm lông ngực xoăn tít, kéo dài đến tận trên rốn, hai hột đậu đen nằm trong bộ lông, cơ ngực no đủ, cơ bụng rõ ràng, Ôn Nhiễm nhìn đến ngây người.
Kề mũi sát lại, một mùi hương nam tính nồng đậm hơn xông thẳng lên não, thoải mái đến mức dương v*t nho nhỏ ở phía dưới của Ôn Nhiễm lập tức trướng đau, tạm nhịn xúc động muốn đi ăn ủi nơi đó xuống, Ôn Nhiễm quyết định phải nhấm nháp bữa tiệc lớn vô cùng ngon miệng ở trước mắt này.
Không sai, đối với Ôn Nhiễm mà nói, thằng đàn ông vừa làm công chuyện xong chảy đầy người mồ hôi giống như một bàn tiệc được chế biến một cách tinh xảo, đang chờ y
đến
nhấm nhápvậy.
Đầu tiên là y dùng đầu lưỡi liếʍ sạch số mồ hôi hiện có trên người Trương Đình Nhung, sau đó dùng hàm răng kéo lấy lông ngực của A Nhung chơi một trận, tiếp đó liên tục chiến đấu ở các mặt trận khác.
Chỉ thấy y lè lưỡi liếʍ liếʍ một bên núʍ ѵú, sau đó lại mυ"ŧ một cái thiệt mạnh, vật nhỏ kia lập tức run run rẩy rẩy đứng lên. Thấy biến hóa kì dị này Ôn Nhiễm nổi máu muốn chơi đùa, vừa mυ"ŧ vừa liếʍ một trong hai đầu v*, đã vậy y còn lấy ngón tay gảy gảy,
vê vê, núʍ ѵú lập tức trở nên cứng rắn như hòn đá.
Chơi chơi, Ôn Nhiễm cảm thấy trước ngực của mình cũng bắt đầu ngứa lên, hơn nữa còn càng ngày càng ngứa, ngứa đến mức khiến y không có cách nào xem nhẹ cái loại cảm giác bứt rứt này được. Kéo áo của mình lên, cầm lấy một bàn tay của A Nhung đặt trước ngực mình xoa xoa, vết chai trong lòng bàn tay thoáng cái đã khiến cho Ôn Nhiễm bị kí©h thí©ɧ đến chảy cả nước mắt. Qua vài phút, Ôn Nhiễm lại cảm thấy chưa đủ, dứt khoát cẩn thận trèo lên ghế nằm, bảo trì tư thế không áp đảo Trương Đình Nhung, mặt dán mặt với đối phương, sau đó dùng quả anh đào non mềm phấn nộn của mình cọ cọ viên đá cứng rắn của anh.
"A... A Nhung... Thoải mái, thoải mái quá..." Trong cổ họng của Ôn Nhiễm không ngừng phát ra tiếng rên nho nhỏ.
Đợi đến khi cuối cùng đầu v* tao lãng hết ngứa Ôn Nhiễm
mới
nhảy xuống khỏi người anh, kích động cởϊ qυầи của A Nhung ra. Nhất định đồng chí Trương Đình Nhung có nằm mơ cũng không ngờ rằng mình sẽ gặp phải cảnh này, cho nên mới mặc một cái quần soóc màu đen siêu dễ cởi như vầy đây, rất nhanh Ôn Nhiễm đã lôi được bảo bối của anh ra rồi.
Lấy tay xóc lên xuống, khiến hung khí ngủ say hoàn toàn tỉnh lại. Đợi đến khi Trương Đình Nhung hoàn toàn cương lên, côn th*t của Ôn Nhiễm đã thất bại thảm hại, d*m thủy chảy ra có thể thành một dòng suối nhỏ luôn rồi.
Cây côn th*t trước mắt
rất
là hùng vĩ, to lớn đến đáng sợ! Độ dài gần 20cm, gần như còn lớn hơn cả cây gậy mát xa thô nhất của y, qυყ đầυ đỏ tươi bóng loáng, trên thân trụ nổi đầy gân xanh, càng khiến nó trở nên đáng sợ không gì sánh được, toàn bộ đều tản ra tính xâm lược nồng nặc. Mà quang trọng hơn là, nơi này gần như là chỗ bốc mùi nồng nhất của Trương Đình Nhung, mê đến mức đầu óc của Ôn Nhiễm đã có chút hỗn độn rồi.
Y móc lấy côn th*t của bản thân ra, một bên tự an ủi, một bên bỏ côn th*t mình ngày nhớ đêm mong ở trước mắt vào trong miệng tinh tế thưởng thức.
"Hmm ưʍ... Quá tuyệt!" Ôn Nhiễm lẩm bẩm với ánh mắt mê ly, hương vị của côn th*t trong miệng thật sự quá tuyệt vời, gần như đầu lưỡi của y đều có thể cảm nhận được nhịp đập của các mạch máu trên thân trụ tráng kiện, đầu lưỡi lại không ngừng chui vào cái lỗ nhỏ trên qυყ đầυ, không ngừng hấp thu chất lỏng ngọt ngào hơn cả mật từ trong mã mắt của anh.
Chưa đủ, vẫn chưa đủ! Trống rỗng quá!
Ôn Nhiễm khó nhịn vặn vẹo hai chân, loại trống rỗng này được truyền tới từ hậu huyệt của y, cứ như có hàng nghìn hàng vạn con kiến nhỏ đang chuyển động ở bên trong, khiến y khó chịu muốn chết. Vươn tay sờ một cái, từ lâu miệng huyệt xốp mềm đã chảy ra thật nhiều
nước, quả thực chảy còn nhiều hơn cả phía trước của y nữa, ánh mắt của Ôn Nhiễm đều đã bị kí©h thí©ɧ đến đỏ lên. Y cảm thấy rất hối hận vì đã không cầm theo một cây gậy mát xa từ trên
lầu
xuống, hiện tại khiến cho y trên không ra trên dưới không ra dưới, thiệt đau khổ mà.
Ôn Nhiễm không dám cưỡi lên thịt heo bổng này ngay lập tức, bởi vì y biết một khi vừa nhét hung khí vào trong thí mắt, nhất định
y
sẽ lập tức hóa thân thành da^ʍ thú không biết liêm sỉ, liều mạng chuyển động lên xuống đến
chừng nào
A Nhung tỉnh lại mới thôi.
Lần thứ hai y cẩn thận trèo lên mình A Nhung, dùng rãnh mông sâu hoắm của mình kẹp lấy một phần côn th*t, sau đó nhẹ nhàng ma sát, aiz, có thể gãi không đúng chỗ ngứa còn đỡ hơn là không ăn được nha!
Nhìn A Nhung ở dưới thân, Ôn Nhiễm có cảm giác tim mình
mềm
tới mức sắp hóa thành một hồ nước mùa xuân luôn rồi, một bên khẽ uốn éo cái mông, một bên cúi người xuống, tiếp tục hôn môi A Nhung.
Trong giấc mơ, trước mặt Trương Đình Nhung đang bày ra một bàn đồ ăn thật lớn, anh hưng phấn muốn chết, nên liền ngồi vào bàn, cầm lấy một cái đùi gà đầy mỡ, hung hăng cắn một cái!
"Hmm ——————!!!!"
Đầu lưỡi của Ôn Nhiễm bị cắn một cái thật mạnh, lần này đau đến mức côn th*t của y liền rũ xuống, sau đó, y cảm thấy rãnh mông nóng lên, có một chất lỏng bắn ra.
Mắt ngân ngấn nước che miệng, Ôn Nhiễm hung hăng trợn mắt nhìn Trương Đình Nhung vài lần, nhất định là không
thể
thêm một phát nữa được rồi,
lau lau người
cho A Nhung, Ôn Nhiễm căm giận rời đi!
Mẹ nó, đến cả tâm tình chơi gậy mát xa cũng mất luôn rồi! A Nhung
chết tiệt!!
Hai mươi phút sau, A Nhung
dần tỉnh lại.
"A a a a a,
sao mình lại ngủ quên mất vầy nè!!"
"Xin lỗi xin lỗi
a, ông chủ Ôn!!......... Ông chủ, sao sắc mặt của anh lại khó coi như vậy?"
"Đi làm mà ngủ, trừ anh một phần tiền lương!" Ôn Nhiễm hung hăng lườm anh một cái!
"Xin lỗi, tôi sai rồi!! Ông chủ, lần sau tôi cũng không dám nữa đâu!... Đúng rồi, sao giọng của anh có hơi lạ vậy, cứ như đầu lưỡi bị lọt gió vậy đó!"
"Trừ hai phần!!!"
"............"
Tiểu kịch trường (một)
Tác giả: Đồng chí A Nhung, anh có biết tại sao mình lại là một tra công không?
A Nhung:???? Gì chứ gì chứ, sao có thể, còn có tiểu công nào yêu bà xã bằng ông không???
Tác giả (móc mũi khinh bỉ): Bà xã anh đều đói khát thành như vậy, anh vẫn không thể thỏa mãn bà xã mình được, thiếu chút nữa còn khiến cho bà xã mắc bệnh liệt dương, anh nói anh có tra không, có —— tra —— không!!! Tiểu công không thể làm cho tiểu thụ thoải mái đều là tra!!!!
A Nhung:................
Mợ nó là ai làm hại vậy hả???