🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Trương Đình Nhung thấy
tư thái quyến rũ này của
Ôn Nhiễm, chỉ cảm thấy
có một ngọn lửa bùng cháy trong lòng. Càng
khiến cho anh
chịu không nổi là một tiếng "ông xã"
trong miệng Ôn Nhiễm, thoáng cái
đã
khiến
cho
hô hấp
của anh trở nên
dồn dập.
Thế nhưng
cho dù có gấp tới cỡ nào
cũng không thể quên
bà xã yêu dấu vừa mới
ra lò của mình được,
anh dùng
một tay
gom toàn bộ quần áo rơi tán loạn của
hai người
đến bên cạnh,
trải từng cái một ra, sau đó mới
cẩn thận đặt
Ôn Nhiễm
xuống.
Ôn Nhiễm
thấy
bộ dáng
A Nhung rõ ràng
đã
rất khó chịu
rồi mà
vẫn không nỡ để mình bị thương tổn, viền mắt có
hơi xót,
trong lòng
lại ngọt nguy.
Cố ý giơ một chân lên ôm lấy
thắt lưng của
A Nhung,
dùng
ngón tay cái nhẹ nhàng ma sátngay chỗ vòng eo, quả nhiên,
chỉ thiếu chút nữa
Trương Đình Nhung
đã cắn nát răng rồi.
"Em... Đừng
kiếm chuyện mà,
đợi lát nữa sẽ
làm
cho
em cầu xin tha thứ!" Trương Đình Nhung
giả bộ tức giận uy hϊếp y.
Ôn Nhiễm cười đến càng thêm vui vẻ: "Ông xã chuẩn bị khiến
em
cầu xin tha thứ
thế nào đây? Có
phải là định dùng chỗ này không hả?" Nói
rồi cái chân thon dài
đẹp mắt liền chậm rãi trượt dọc theo thắt lưng
đến phía trước, dán
lên côn th*t đã bán cương của
A Nhung.
côn th*t
khẽ
hôn
lên bàn chân non mềm của
ông chủ, thoáng chốc liền đứng nghiêm chào.Thoáng cái Trương Đình Nhung
đã
bắt được
cái chân đang gây rối muốn phạm thượng,
bỏ
vào trong miệng gặm gặm, không cẩn thận
hơi dùng sức một chút, Ôn Nhiễm kêu ơi ới, lúc này
y
mới đàng hoàng lại một chút.
Trương Đình Nhung áp đảo
lên người y, dùng đôi môi thật dày dán lên khuôn mặt của
Ôn Nhiễm,
hôn hôn chỗ này,
liếʍ liếʍ chỗ kia, Ôn Nhiễm hết sức không vừa lòng, thế là nhắm ngay cơ hội nghiêng đầu qua, vừa vặn làm cho môi của hai người chạm vào nhau. Lần này Trương Đình Nhung rất chủ động tách mở hàm răng của y, tiến vào bắt lấy đầu lưỡi nghịch ngợm của Ôn Nhiễm.
Vừa mới bắt đầu động tác của Trương tiểu công có hơi ngây ngô, thế nhưng qua năm phút sau liền dần học được cách thức. Anh phát hiện, lúc đầu lưỡi hung hăng quét qua hàm trên của ông chủ, Ôn Nhiễm sẽ nhột đến mức chịu không nổi, nếu liếʍ đến lợi, y sẽ thoải mái khẽ hừ ra tiếng, đương nhiên, Ôn Nhiễm thích nhất chính là được ngậm đầu lưỡi, sau đó hung hăng hút mυ"ŧ lấy, cứ hôn thế này hoài nói không chừng
y
sẽ mất mặt tiết ra luôn.
Sau khi Trương Đình Nhung nắm giữ quyền chủ động, động tác càng trở nên kịch liệt hơn, anh hôn một cách hung hăng, hai tay cũng chậm rãi trượt từ vòng eo thon gọn lên đến ngực, nắm lấy hai viên hồng anh tinh xảo chậm rãi đùa bỡn. Hạ thân của hai người dính sát vào cùng một chỗ, cho nên hai cây côn th*t đang vểnh lên sẽ thường cọ vào nhau, khiến cho qυყ đầυ của cả hai cũng bắt đầu rịn nước.
Ôn Nhiễm dần thở không nổi nữa, chỉ cảm thấy cái người ở trên người mình này đang muốn nuốt chửng lấy mình vào bụng anh ấy. Hiện tại mới mấy phút chứ, vậy mà anh đã hoàn toàn tìm được toàn bộ điểm nhạy cảm trong miệng mình, khiến cho cả người mình đều mềm nhũn ra. Đừng thấy anh biểu hiện ra ngoài là một tên quê mùa, trên phương diện tình sự lại là thiên phú dị bẩm. Ôn Nhiễm nghĩ tới đây trong cơ thể liền tao lợi hại hơn, thiên phú dị bẩm mới tốt, người cuối cùng được tiện nghi còn không phải là mình sao.
Trương Đình Nhung cũng phát hiện Ôn Nhiễm có chút thở không nổi, lúc này mới lưu luyến không rời thả y ra, cười cười: "Ban nãy bà xã câu dẫn anh như vậy, sao mới bị hôn có mấy cái đã chịu không nổi rồi!"
Ôn Nhiễm đỏ mặt quay đầu đi chỗ khác, biểu thị cự tuyệt trả lời vấn đề này.
Thật đáng yêu, Trương Đình Nhung nhếch môi, chuyển sang tấn công đầu v* của y. Thân thể ông chủ trắng nõn, đầu v* nho nhỏ phấn nộn ở bên trên đẹp mắt nguy, điểm đáng tiếc chính là lúc này trời đã sắp tối rồi, cho nên Trương Đình Nhung nhìn không được rõ lắm, bất quá không sao cả, nhìn không rõ, anh có thể dùng phương pháp khác để cảm nhận sâu sắc hơn mà.
Há miệng, anh ngậm lấy một trong hai viên.
"A ——" Ôn Nhiễm kêu lên một tiếng, bình thường rất ít khi y đùa bỡn đầu v* của mình, cũng không biết chỗ đó sẽ mẫn cảm đến vậy. A Nhung ngậm một viên khẽ cắn một cái, cái giác tê dại xông thẳng vào tuỷ não của Ôn Nhiễm, thân thể không ngừng giãy dụa, vươn tay liều mạng đẩy đầu A Nhung ra.
"A Nhung, A Nhung, đừng... Buông ra, khó chịu..."
Trương tiểu công có thiên phú dị bẩm vừa
thấy
phản ứng
của ông chủ, nhất thời
liền
vui vẻ,chỗ nào khó chịu chứ, rõ ràng là thoải mái nguy
mà,
vậy nên y càng
không cho
sờ lại càng phải sờ. Thế là, Trương Đình Nhung
càng ra sức hơn, vùi đầu
cắn chỗ đó vài cái.
"Ô ô... A Nhung,
đồ khốn."
Trong mê loạn Ôn Nhiễm hung hăng
nắm lấy tóc của
A Nhung.
"Khá lắm, còn dám
chửi
ông xã
nữa, xem
anh thu thập em thế nào đây!" Rốt cục Trương Đình Nhung hung hăng đánh cặp mông cực đàn hồi của y vài cái,
phát ra vài tiếng vang trong khoảng sân trống trãi.
Anh giả
bộ tức giận ra lệnh: "Nằm xuống, nâng chân lên!"
Ôn Nhiễm đột nhiên bị A Nhung đánh cho vài cái có chút mộng, thế nhưng ở sâu trong nội tâm lại dâng lên một kɧoáı ©ảʍ biếи ŧɦái
khi
bị chinh phục và nô dịch
bởi
giống đực cường đại hơn mình rất nhiều.
Giống như ủy khuất ngoan ngoãn nghe theo,
y
chậm rãi giơ chân của mình lên, theo đó cái mông cũng
bị
bại lộ hoàn toàn, quả thực
cứ
như đang
hiến tế cho
đối phương
vậy. Trương Đình Nhung
giúp y ép chân càng cao hơn nữa, sau đó bắt
lấy tay của Ôn Nhiễm
để y tự nắm lấy mắt cá chân của mình.
Càng ngày mặt của Ôn Nhiễm càng nóng, cái tư thế này thực sự là mắc cỡ chết người
mà.
Trương Đình Nhung lại thích
muốn chết: "Bà
xã,
độ dẻo dai của em tốt thật đó!"
Anh
ngồi xổm xuống, để sát vào
mông của
Ôn Nhiễm,
muốn
quan sát kỹ càng cái nơi vừa mới hầu hạ
lão nhị
của mình sướиɠ đến muốn bay lên trời kia. Quan sát một hồi,
anh
liền
vươn taytách hai cánh mông,
để
lộ ra tiểu huyệt ngượng ngùng
đang run rẩy.
Giữa
cái nóng của mùa hè, cho dù
đã là
chạng vạng
nhưng nhiệt độ vẫn nóng kinh hồn. Thế nhưng
nơi ở của
Ôn Nhiễm
có
địa thế không
tồi, xanh hoá cũng tốt, cho nên
thường
có
những cơn
gió mát thổi qua, thổi
đến người khác
thích ý không gì sánh được.
"Đừng... Đừng
nhìn mà..." Ôn Nhiễm
dùng giọng khàn khàn
cầu xin, thế nhưng tay
lại không dám thả lỏng chân của mình ra,
ngoan chịu không nổi.
Trương Đình Nhung thất vọng bĩu môi: "Hiện tại trời tối quá, một hồi vào nhà
sẽ xem kĩ hơn!"
Anh cảm thấy cực kì tò mò với cơ thể của bà xã nhà mình, một
lát
nhất định phải
quan sát cho rõ mới được.
Ôn Nhiễm vừa nghe
liền
nóng nảy, trong phòng
sáng như vậy, chẳng phải là
đến cả
chỗ sâu nhất
trong
thân thể đều bị
anh nhìn
thấy hết
hay sao.
"Mới, mới không cho
anh
xem!"
"Hê hê, bây giờ
em đã
là
bà xã của anh rồi, của
em
chính là của anh,
chỗ này... cũng là của anh nốt." Trương Đình Nhung đặc biệt không biết xấu hổ nói một câu, sau đó thuận thế cắm một đầu ngón tay vào, nơi
đó vẫn
còn lưu lại tϊиɧ ɖϊ©h͙
anh mới bắn vào ban nãy, cho nên
vừa ướt vừa trơn,
rất nhanh một ngón tay của
Trương Đình Nhung
đã sáp đến tận cùng.
"Hmm ưʍ..." Ôn Nhiễm không tự chủ
được uốn éo mông,
ban nãy mới được
ăn
một cây thịt heo bổng vừa thô vừa dài như vậy, hiện tại
chỉ với một
ngón tay
nho nhỏ làm gì thỏa mãn y được, ngược lại
chỉ
khiến cho Ôn Nhiễm cảm thấy ngứa
ngáy
khó nhịn
hơn mà thôi.
Trương Đình Nhung nhìn
bộ dáng của
Ôn Nhiễm
khác xa vạn dặm so với bình thường,trong lòng
cực kỳ thỏa mãn, ông chủ Ôn như vậy, toàn thế giới chỉ có một mình
anh có thể
thấy,người
đáng yêu
mà lại dâʍ đãиɠ thế này đây, bây giờ
đã
là
bà xã của anh rồi!
Lại
cho
thêm một ngón tay, A Nhung bắt đầu hoạt động
ra ra vào vào, không ngừng lôi cả đống chất lỏng màu trắng từ trong thịt động đỏ tươi ra ngoài, tại giang khẩu sạch sẽ bị ma sát thành bong bóng nho nhỏ.
"Ưm ưʍ... A Nhung, A Nhung..."
Thấy ông chủ càng kêu càng mị, Trương Đình Nhung biết y đang suy nghĩ gì: "Có phải là em ngại ngón tay quá ngắn, không đủ thoải mái không hả?"
Ôn Nhiễm mị nhãn như tơ nhìn anh: "Ưm, chưa đủ, không thoải mái bằng thịt heo bổng của A Nhung, A Nhung nhanh cho em ăn, được không!"
Nhìn tiểu huyệt lại bắt đầu phát tao câu dẫn anh một cách trắng trợn, Trương Đình Nhung nổi máu lên, anh nhìn thoáng qua cái thùng dụng cụ đang được mở ra cách đó không xa, một suy nghĩ tà ác xông lên đầu.
Vốn dĩ Ôn Nhiễm đã chuẩn bị sẵn cho việc bị cắm mạnh vào, không ngờ tới lại thấy A Nhung đứng lên, bước nhanh đến ôm lấy cái thùng dụng cụ kia. Thoáng cái liền hiểu anh muốn làm gì, trong lòng có chút khẩn trương, nhưng càng nhiều hơn lại là cảm giác chờ mong.
Trương Đình Nhung cố ý giả bộ chọn chọn lựa lựa đồ trong thùng ở trước mặt Ôn Nhiễm, rốt cục, anh lấy một cây cờ lê dài ra, dán cái vật bằng kim loại lạnh lẽo kia lên mông của ông chủ, cảm giác lành lạnh kí©h thí©ɧ khiến cho cơ thể Ôn Nhiễm run lên một cái thật mạnh.
"Ông chủ, đây chính là thùng dụng cụ quý giá nhất của
anh
đó, đã theo
anh
kể từ khi
anhhơn mười tuổi... Thế nhưng, hiện tại
anh
đã gặp được bảo bối hơn nó rồi, cho nên, để cái mông nhỏ của ông chủ nếm thử mấy thứ đã từng giúp đỡ
anh
có được không vậy?"
Không đợi Ôn Nhiễm trả lời, cờ lê đã bị Trương Đình Nhung đặt ở cửa động, sau đó, bắt đầu
hơi
dùng sức. Cờ lê có dạng dẹp, là cái loại càng đến phần đầu lại càng to, cho nên chỉ cần phần đầu tiến vào thì tự nhiên phần sau sẽ vào được thôi.
Mà có chết hay không là cái cờ lê này lại có cỡ lớn, tuy rằng
làm rất dẹp, thế nhưng chỗ rộng nhất
còn lớn hơn cả đường kính qυყ đầυ của
A Nhung
nữa. Cho nên Trương Đình Nhung gặp chút lực cản, thế nhưng
cũng
không bao lâu, tiểu huyệt
của
Ôn Nhiễm
đã
run lẩy bẩy
ăn phần đầu kia vào,
một phần còn dư lại
cũng giống
như
bị hấp dẫn, dễ dàng
nuốt toàn bộ vào trong.
Trương Đình Nhung
cầm phần còn dư
ở bên ngoài bắt đầu chậm rãi trừu sáp.
"A... A...
Khó chịu
quá... A Nhung..."
Trong miệng Ôn Nhiễm kêu lung tung,
đây
vẫn là lần đầu tiên
y bị thứ có hình dạng kiểu này cắm vào, quả thực
cứ như
muốn
chống đường ruột của y thành một cái túi tiền vậy, cái loại cảm giác này miễn bàn
có bao nhiêu
quỷ dị.
Trương Đình Nhung nhìn
thấy Ôn Nhiễm
khó chịu
thật, cũng không
nỡ giày vò y, liền
rút
cờ lê ra,
đổi thành một cái tua vít cỡ lớn, nói là
cỡ lớn,
nhưng mà khi so với lão nhị của
Trương Đình Nhung
lại là gặp sư phụ, thế nhưng
điểm đặc biệt là nó dài nha, Trương Đình Nhung
không ngừng cắm vào trong,
ngoài
miệng còn
không quên
trêu ghẹo.
"Bà xã, cái mông nhỏ
thiệt có thể ăn nha,
sắp nuốt được toàn bộ cây tua vít dài nhất của anh rồi đó!"
"Đừng cắm, đừng cắm nữa, A Nhung ——
đến tận cùng rồi
——!" Ôn Nhiễm
kêu lớn lên, loại
cảm giác gần đâm
đến bụng khiến
y cảm thấy mình sắp
điên rồi!!
Rốt cục Trương Đình Nhung
cũng chơi đủ, mấu chốt là
đại dương v*t ở bên dưới của anh đã
không chờ được
nữa, lôi mạnh
cây tua vít ra, đỡ lấy côn th*t
của
mình nhắm ngay tiểu huyệt
còn chưa kịp khép kín
cắm vào
một cách thô bạo.
"A ————" Ôn Nhiễm nghênh đón thịt heo bổng khát vọng đã lâu, nhiệt độ nóng hổi này,độ thô và độ dài này
làm cho
y
cảm thấy an tâm
từ tận
đáy lòng, ngoại trừ
lớn
tiếng lãng
kêu,
ykhông
còn nghĩ
ra
được cách phát tiết nào khác nữa.
"A Nhung, chậm một chút... Chậm một chút... A Nhung,
anh lớn quá,
mạnh quá, thật là lợi hại!" Nước bọt
của
Ôn Nhiễm
trào ra bên khóe môi.
"Vậy
em
có thích không?" Trương Đình Nhung một bên tăng nhanh
tốc độ chuyển động
eo, một bên hỏi.
"Thích... Thích, thích A Nhung nhất." Ôn Nhiễm vội trả lời, để chứng minh lời của mình, tiểu thịt động
cũng mãnh liệt co rút lại vài cái.
"Hmm..." Trương Đình Nhung bị
y
kí©h thí©ɧ thiếu chút nữa
đã
bắn ra,
giảm tốc độ lại,
anh cười đầy
bất đắc dĩ: "Anh thấy
bà xã tao
chỉ thích
thịt heo bổng
của anh thôi hà!"
"Không, không... Cũng thích A Nhung, thích nhất... A…
A Nhung, A Nhung và thịt heo bổng, đều rất thích a
hmm hmm
——!!"
Bộp bộp
——
Trương Đình Nhung lại
đánh hai cái lên mông y, "Bà xã
tao, nhỏ giọng một chút,
em kêu sập cả nóc luôn rồi kìa!"
Theo
sự chuyển động của
Trương Đình Nhung, Ôn Nhiễm dần không
nắm nổi mắt cá chân của mình nữa, Trương Đình Nhung
thuận thế
ôm lấy
y, sau đó
giữ nguyên
trạng thái côn th*t ở trong cơ thể
y rồi lật người
Ôn Nhiễm
lại.
"A a a a —— đυ.ng
trúng rồi!!" Ôn Nhiễm
giật bắn lên cứ
như bị điện giật, cả người
không ngừng run rẩy.
Thì ra bãn nãy đã đυ.ng trúng
tuyến tiền liệt
bị ẩn rất sâu của y.
Trương Đình Nhung cũng cắn răng
nhịn xuống kɧoáı ©ảʍ từ cơn run rẩy của
Ôn Nhiễm, trực giác như dã thú cho
anh
biết mình vừa
mới
đυ.ng
tới
một
chỗ khó lường.
Nâng mông
Ôn Nhiễm lên,
bày ra tư thế quỳ sấp, Trương tiểu công liền hung hăng
tấn công vào cái điểm trong trí nhớ. Một
cú rồi lại một cú
đánh
vào tựa
như đạn pháo,
kɧoáı ©ảʍ
bùng nổ khuếch tán khắp đầu óc của
Ôn Nhiễm.
"Hmm
a a a...... Chịu không nổi, chịu không nổi, A Nhung!" Ôn Nhiễm quỳ
ở dưới
đất một bên
uốn éo
mông một bên lắc đầu lung tung,
gần như đã trở nên
điên cuồng.
"Ha,
ha
a, ông chủ,
có phải là anh đã đυ.ng đến điểm thoải mái nhất của em rồi không?" Trương Đình Nhung liều mạng
cắm cho mềm đường ruột đang run rẩy của y, chỉ cảm thấy thịt động này
còn
thoải mái hơn
ban nãy nữa, ở sâu
bên
trong
càng nóng càng trơn hơn,
cứ
như là
đang
cónước
phun ra ngoài
vậy.
"Đυ.ng
trúng, đυ.ng
trúng rồi! A Nhung
đã đâm trúng điểm thoải mái nhất của em, A Nhungnhanh
dùng thịt heo bổng
dùng
sức thao
em
đi, a a a...
Em
muốn bắn!"
Dưới sự tấn công không ngừng của Trương Đình Nhung,
nước mắt được
Ôn Nhiễm
kiềm lại cũng hung hăng chảy ra.
"Chậc chậc, bà xã bắn
thiệt
nhiều!" Trên tay của Trương Đình Nhung cũng dính
dịch trắng do
Ôn Nhiễm bắn ra,
anh chơi xấu
đưa
vào miệng y,
khẽ khuấy đảo.
Ôn Nhiễm
đang mơ màng trong cơn
cao trào, vô thức
dùng đầu lưỡi liếʍ liếʍ.
"Bà xã,
tϊиɧ ɖϊ©h͙ của mình
ăn
có
ngon không?"
Ôn Nhiễm sửng sốt một lát, hình như
là
đang chờ đợi đầu
óc
trì độn làm ra phản ứng,
sau đó y cười dâʍ đãиɠ: "Ăn không ngon, muốn ăn
của
A Nhung
cơ,
tϊиɧ ɖϊ©h͙ của
A Nhung
vừa thơm vừa đặc.
Lát nữa
ông xã
đừng
bắn
trong mông của em,
đút cho em ăn toàn bộ có được không?"
"Cái đồ dâʍ đãиɠ này!" Trương Đình Nhung bị
mức độ dâʍ đãиɠ của y
kí©h thí©ɧ
mãnh liệt,
anh liều mạng chuyển
động
thắt lưng.
"A Nhung, thật là lợi hại, quá mạnh, bà xã chịu không nổi! A Nhung,
sao anh còn chưa bắn nữa..." Vừa
trải qua
cao trào
liền
bị thao mạnh như vậy, Ôn Nhiễm lại
từ bỏ vũ khí.
"Muốn
làm cho
ông xã bắn,
vậy
bà xã
ngoan của anh phải
xuất
ra
bản lĩnh
mới được!"
Nói
rồi
Trương Đình Nhung
ẵm
Ôn Nhiễm lên, sau đó
vừa
trừu sáp
vừa đi vào trong nhà.
"A a... Ông xã,
anh định
làm gì?" Ôn Nhiễm che mắt
khẽ
hỏi.
"Đương nhiên là bởi vì trời tối,
không nhìn thấy bộ dáng phát lãng của bà xã,
muốn
vào trong nhà xem
em cho
kỹ
mới được!" Trương Đình Nhung cười đến hài lòng không gì sánh được.
"A, không được, ông xã, không được..." Ôn Nhiễm kháng nghị
một cách yếu ớt.
Thế nhưng căn bản
làTrương Đình Nhung không cho
y
cơ hội phản kháng,
nhấc y lên cao rồi kéo mạnh xuống côn th*t của mình, mỗi một lần đều
trúng ngay
tuyến tiền liệt, cảm giác vừa đi vừa thao khiến Ôn Nhiễm mơ hồ có chút nghiện.
"Được rồi, bà xã, chúng ta vào nhà
thôi!"