*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tại sao qua nửa ngày rồi mà Trương tiểu công của chúng ta vẫn chưa nói lời nào vậy kìa, là đột nhiên phúc hắc muốn nghe
lời thổ lộ thật lòng của
ông chủ Ôn
à??
Tuyệt đối không có khả năng đâu
(móc
mũi), từ nhỏ đồng chí Trương Đình Nhung
đã
ăn nói vụng về, hiện tại lại
vô cùngkhẩn trương,
qua cả
nửa ngày
trời cũng
không
nặn ra được một chữ nữa!
Lời nói lộ ra sự tự ti nồng đậm của
Ôn Nhiễm khiến
cho
Trương Đình Nhung
có cảm giác như mình đang ngồi trên một miếng sắt nóng hổi,
anh
vừa vội
vừa
nóng;
cuối cùng lời
cầu xin
khe khẽ
và
nước mắt không ngừng rơi xuyên qua khe hỡ giữa hai tay càng
giống
như
có
vô số cây châm đâm vào đầu của
anh,
thân là một chàng trai tùy tùy tiện tiện
đây
là lần đầu tiên
trong đời anh được trải nghiệm
cảm giác như vậy: Đầu quả tim
cứ
như bị một bàn tay to hữu lực
siết chặt
lấy,chua chua xót xót, lại có
chút nghẹn thở.
"Aiz,
ừm,
không phải... Aiz!"
Mặt của
Trương Đình Nhung đều bị nghẹn
đến
đỏ
lên,
nhưng anh vẫn không thốt ra được một lời an ủi nào, con mẹ nó
mày
thật
đúng
là một
đứa dở hơi mà,
ở trong lòng
Trương Đình Nhung
hung hăng phun cho mình mấy ngụm nước bọt!
Tiếp đó,
anh
cúi đầu, hung hăng vồ lấy
cái miệng của ông chủ, đầu lưỡi
xông vào hết sức
lỗ mãng,
khuấy lộng một trận. Lần này
khiến cho
Ôn Nhiễm
có hơi sửng sốt,
hai tay vốn đang che mắt cũng hạ xuống,
đôi mắt
ướt nhẹp trừng tròn vo,
nhìn anh đầy kinh ngạc.
Trương Đình Nhung vừa
thấy bộ dáng này của y, chỉ cảm thấy thực con mẹ nó
quá dễ cưng, người tốt như vậy
làm thế nào có thể để cho mình gặp được chứ, quả nhiên
ông trời đối xử với anh không tệ mà.
Kết thúc nụ hôn, hai người đều thở hồng hộc, Ôn Nhiễm ngốc lăng nhìn anh, nói không ra lời.
Tâm tình
của
Trương Đình Nhung rất tốt, anh
hôn một cái
lên khóe môi của
Ôn Nhiễm.
"Miệng của tôi không khéo,
có thể là sẽ nói không hay, thế nhưng
tôi
vẫn
muốn nói, ông chủ, làm bà xã của tôi có được không?"
Ôn Nhiễm triệt để ngây người,
y đã
nghĩ tới vô số loại khả năng, có thể người trước mắt này sẽ phẫn nộ,
sẽ ghê tởm,
sẽ chán ghét, nhẹ nhất cũng là
không thèm để ý
cho rằng
mình
bị
chócắn một cái mà thôi,
chỉ duy nhất chưa từng nghĩ tới anh ấy sẽ hôn
mình, sau đó
còn
nói ra nhưmột câu mà cho dù có nằm mơ y cũng không dám nghĩ tới.
Đây là hiện thực sao? A Nhung dùng
ánh mắt chứa đầy vui sướиɠ
và yêu say đắm
nhìn mình chăm chú, phản chiếu trong mắt anh, chỉ có một mình
y
mà thôi.
Một lát
sau, đột nhiên Ôn Nhiễm hung tợn
giãy ra khỏi vòng tay của
A Nhung, sau đó
đè mạnh lên anh, tay
kẹp lấy cổ anh.
"Anh
nói cái gì, lặp lại lần nữa!"
Trương Đình Nhung buồn cười nhìn con
báo nhỏ
đột nhiên phát uy
ở
trên người, mắt đều nghẹn đến đỏ bừng, không biết
bộ dáng
cả người trần trụi hiện tại
của em ấy
căn bản không có bấtkỳ lực uy hϊếp gì cả.
Hai cái tay to của
Trương Đình Nhung lặng lẽ chụp lấy cặp mông trắng nõn cong vểnh của Ôn Nhiễm
từ phía sau, xoa bóp
ở
trong tay
cứ như đang nhào bột. Ôn Nhiễm lập tức
hô lên một tiếng, tay chân nhũn ra
ngã
vào lòng anh.
Trương Đình Nhung thuận thế ôm sát
lấy y, mỹ tư tư nói: "Anh
nói,
anh
muốn
em làm bà xã của anh." Sau đó
kề miệng đến bên tai
Ôn Nhiễm,
chơi xấu phả hơi nóng vào trong, "Anh sẽ
yêuem bằng cả trái tim này,
chấp nhận anh có được không?"
Làm sao Ôn Nhiễm có thể không
chấp nhận cho được, chỉ là
y
không tin
nổi thôi,
y từngđiều tra qua người này, biết
anh ấy
thích
phụ nữ, trên thế giới này
làm gì có chuyện không thể tin được như
một thẳng nam đột nhiên bị tiểu thụ mê gian
xong
liền cong
chứ hả?
"Sao... sao đột nhiên
anh lại
nói như vậy?" Ôn Nhiễm nhỏ giọng hỏi.
Trương Đình Nhung ngượng ngùng
gãi
đầu: "Từ nhỏ mùi trên người anh đã rất nặng,
vừa chảy mồ hôi một cái gần
như
là
không ai chịu
nổi. Nói ra
em
đừng cười
nha,
có một cô bé ở trên đường nhà anh đều không thích phản ứng anh,
đến
cả
con chó Đại Hoàng
đối diện
nhà anh
vừa đến mùa hè thấy
anh
liền đi đường vòng...
Đã nói em đừng cười mà em còn cười nữa!"
Khóe miệng
Ôn Nhiễm
nhịn không được nhếch lên: "Nói bậy,
anh
nào có thúi như vậy
chứ!"
"Cho nên a,
cũng chỉ có em coi anh là bảo vật thôi!
Đợt trước mấy người trong tiệm có dẫn anh đi...
Ấy ấy,
em đừng nhéo anh mà, thực sự
là anh chưa hề làm cái gì hết á, sau đó
người ta muốn
hôn
anh mà không hạ miệng được, lúc đó
anh từng
nghĩ, nếu
có người có thể không chê anh,
anh liền cưới người ấy làm vợ!"
"Sau đó,
em
liền xuất hiện."
Ôn Nhiễm cúi đầu, nắm
lấy một viên đậu đen bự ở
trước ngực
anh, chậm rãi vuốt ve. Dừng lại
một lát,
y
mới chậm rãi mở miệng.
"A Nhung,
anh
biết không?
Em cũng có chuyện khó nói như anh vậy...
Lần đầu tiên
em
phát hiện
mình
thích nam nhân, liền xuất hiện
triệu chứng
kỳ quái. Sau
đó mới
biết,
em không có cách nào cương được."
Trương Đình Nhung trợn mắt thật
to, không
có cách nào
tin
nổi, rõ ràng
ban nãy vểnh cao như vậy mà,
đã vậy còn bắn rồi lại bắn nữa!
"Em đã
thử qua rất nhiều
cách khác nhau, nhưng đều không được, có một bác sĩ nói choem
biết là
do
khuyết thiếu nhân tố kí©h thí©ɧ."
Trương Đình Nhung
chớp
mắt một cái, hình như
đã hiểu ra chút gì đó.
"Sau đó có một lần
em
chen xe
buýt, có một dân công quấy
rối
em,
anh
biết không?
Em ngửi
thấy được
mùi
trên người
gã ta
lại hơi cương lên..." Trương Đình Nhung ngẩn người, chậm rãi xoa
xoa lưng của y,
tựa như
đang giúp
y
bình phục
cảm giác mờ mịt và sợ hãi trong lòng vậy.
"Lúc đó em
mới biết được, nhân tố kí©h thí©ɧ
mà ông bác sĩ kia nói chính là
mùi."
"A Nhung, lần đầu tiên
em lướt ngang anh
liền cương
lên, hoàn toàn không
có
cách nào kiềm chế
bản thân được,
mùi của anh đối
với
em
mà nói thực sự không khác gì xuân dược cả."
"Sau đó,
em
nghĩ biện pháp tiếp cận
anh,
đến tiệm sửa xe của mấy anh,
kêu anh đến nhà,làm... chuyện đó đó với anh."
Ôn Nhiễm cúi đầu,
ngữ điệu thong thả
cứ như đang kể lại một chuyện không hề liên quan gì đến mình vậy, thế nhưng chỉ có
y
biết, hiện tại trong lòng của
y
có bao nhiêu khẩn trương.
Y muốn phô bày toàn bộ quá khứ kinh khủng của mình ra trước mặt
người đàn ông này, sau đó cẩn thận theo dõi phản ứng của
anh,
cuối
cùng đợi
anh
phán quyết.
Nếu như
anh
chán ghét,...
Nhưng không đợi
Ôn Nhiễm nghĩ xa hơn,
đôi cánh tay thô to hữu lực kia đã siết chặt lấy y vào
lòng.
Ngưỡng mặt lên,
y bắt gặp
nụ cười ôn nhu
của
A Nhung.
"Cho nên
mới
nói, chúng ta là trời sinh một đôi
nha!"
Ôn Nhiễm
ngốc
lăng nhìn
anh, sau đó cũng nhịn không được, khóe miệng
cong lên, dùng sức gật đầu.
"Em
nói
mùi của
ông xã là xuân dược, như vậy hiện tại bà xã dâʍ đãиɠ
của anh
bị xuân dược bao quanh,
sẽ
có cảm giác gì
đây?"
Ôn Nhiễm sửng sốt một chút,
thoáng cái mắt
hiện lên một tia tinh quang, vươn đầu lưỡi
đỏ tươi ra
chậm rãi liếʍ
lên
khóe miệng,
mê đến mắt
Trương Đình Nhung
tối sầm xuống.
"Ông xã,
bà xã tao của anh cảm thấy... Phía
sau ngứa quá hà,
anh nghĩ xem...
nên làm
sao bây giờ
nha?"