11.
Ngày tôi lên phát biểu trước toàn trường, Dương Yên và ông ta cũng đến, chỉ vào người tôi rồi gào thét:
"Thẩm Hi, sao mày lại thi đại học được 720? Điểm số của mày chắc chắn là sai!"
Cô ta vừa dứt lời, toàn trường xôn xao.
Vô số người dùng điện thoại và camera quay lại khoảnh khắc này.
Lúc mà cô ta thi, cô ta đọc được suy nghĩ người khác, mà chỉ thi được 72 điểm, ở cùng chỗ với tôi cũng chỉ có cô ta được 72 điểm.
Rất nhanh, mạng Internet tràn ngập tin tức xấu về Trạng Nguyên, là tôi.
Tôi bình tĩnh mà nói: "Tôi nguyện ý xin kiểm tra lại điểm số."
Người cha vài ngày mới về nhà của tôi, cố ý chạy về nhà mắng tôi ném mất thể diện của ông ta:
"Bây giờ mọi người đều biết chuyện lớn của mày rồi, tao có cho mày đi học như thế à? Mày lại làm sai cái gì?"
Ha ha, tôi ngược lại còn chả hi vọng gì vào ông ta:
"Cha à, cha tình nguyện tin lời đồn bên ngoài, cũng không muốn tin tưởng con? Con đã xin kiểm tra lại điểm rồi, con rất ngay thẳng chính trực, cũng chẳng sợ mấy thứ đấy."
Nhìn thấy mặt mũi tôi tràn đầy sự tự tin, cha tôi bỗng thấy chột dạ, lẩm bẩm thì thầm:
"Trên mạng đều nói mày thi tệ, nếu mày không thi được điểm thấp thì sao lại không đi giải thích."
"Con sẽ dùng kết quả phúc khảo điểm đánh vào mặt bọn họ."
"Mày tốt nhất làm những gì có thể, nếu không, tao sẽ đuổi mày đi ra ngoài!"
Tôi lạnh lùng nhìn người cha đối diện trước mặt mình như đồ vật, lúc trước chiếm lấy tài sản mà ông ngoại để lại cho tôi, vậy mà giờ còn muốn đuổi tôi ra khỏi nhà.
Ngày thứ hai, tôi đi tới công ty, cha tôi nhìn thấy tôi, lại còn rất bất ngờ:
"Thẩm Hi, mày đến công ty làm gì?"
"Cha, con học xong rồi còn được nghỉ hè mấy tháng lận mà? Con đến công ty thực tập. Cha cũng không thể quản con, con đã nói với chị Lily, để chị ấy chỉ dạy."
Chị Lily đã giúp đỡ rất nhiều cho mẹ tôi, sau khi tốt nghiệp đã đến công ty của ông ngoại trợ giúp.
Quan hệ với nhà ngoại tôi khá tốt, sau khi cha tôi lên tiếp quản, chị ấy đã tự xin đi đến bộ tài vụ.
Vừa nói chuyện, từ phía xa đã có thể nhìn thấy chị ấy đi đến với một đôi giày cao gót "lộng lẫy và lộng lẫy".
Chị ấy đi về phía tôi, tôi chạy lon ton đến, kéo cánh tay của chị ấy:
"Chị Lily, hôm nay chị xinh đẹp lắm ý, vòng tay trên tay chị mua ở chỗ nào thế ạ?"
Tôi quay sang vẫy tay với cha mình:
"Cha, con muốn đi chơi rồi, cha cứ bận bịu việc của cha đi."
Chị Lily kéo tôi vào một căn phòng làm việc, đóng cửa lại, bật máy tính lên, chúng tôi bắt đầu kiểm tra đối chiếu tình hình chi tiêu tài chính mấy năm gần đây.
Ba năm trước ông ngoại tôi qua đời, thân thể mẹ tôi cũng không tốt lắm, ông ngoại viết di chúc, đem toàn bộ chỗ tài sản này, mọi thứ đều đứng tên tôi.
Lúc ấy tôi còn là vị thành niên, cha tôi thay thế tôi, tạm thời đảm nhiệm chức bụ chủ tịch của công ty.
Năm thứ ba trung học, mỗi ngày chúng tôi đều cắm đầu vào bên trong sách vở, tôi bị gọi con mọt sách, bọn họ không hề biết, vào năm tôi mười hai tuổi, ông ngoại đã bắt đầu bồi dưỡng tôi, ban ngày tôi học những nội dung trong sách giáo khoa trên trường, chiều tối về nhà, nội dung tôi học là cách quản lý công ty.
Nghiên cứu, sản xuất, marketing, bán hàng, chuỗi cung ứng, tiêu thụ, thậm chí nội dung quan trọng nhất trong bộ môn tài chính, đều nằm trong tay tôi.
Một tháng sau sẽ ngày tôi mười tám tuổi, cũng sẽ là ngày mà trong tương lai, tôi sẽ giành lại tất cả những gì thuộc về mình.
12.
Cuối cùng cũng có kết quả kiếm tra lại điểm, chủ nhiệm lớp ở trong nhóm lớp đã tuyên bố đúng là điểm có thay đổi, điểm của Dương Yên là thì vẫn không thay đổi gì.
Chủ nhiệm lớp cũng cố ý @ Dương Yên: 【 Dương Yên, giải thích ở trong nhóm về điểm thi đại học tụt giảm của em đi, vì sao lúc trước điểm thi của em cao vậy?】
Vốn dĩ chủ nhiệm lớp còn trông cậy vào cô ta đứng vị trí thứ nhất, kết quả chỉ được có vài điểm, điều này nằm ngoài dự kiến của tất cả mọi người.
Dương Yên: 【 Em vẫn tin điểm lúc trước mới là điểm đúng của em, bài kiểm tra thấp như kia không phải bài của em.】
Chủ nhiệm lớp: 【 Đến cả chữ viết cũng so rồi, vẫn giống hệt chữ viết thường ngày em hay viết, không hề sai.】
Trong nhóm thảo luận ầm ĩ, có người bày tỏ ý kiến của mình:
【 Tôi nghe nói, trước khi Dương Yên chuyển về trường tụi mình, thành tích rất kém, bạn thuở nhỏ của tôi là bạn cùng lớp của cậu ta, nói thành tích của Dương Yên rất tệ, toàn đứng cuối lớp.】
【 Điểm của Dương Yên thật kì lạ, các cậu nói xem trước đây thành tích tốt như thế, tại sao lúc thi cuộc thi quốc gia lại xếp hạng chót? Tôi nhớ kỹ điểm ở vòng thi đầu còn cao hơn Thẩm Hi, còn ở vòng thứ hai Thẩm Hi lại đoạt giải.】
【 Cũng có thể vào đúng ngày kiểm tra, cậu ta bị bệnh?】
Dương Yên lập tức nhảy ra nói chuyện: 【 Trong hai ngày thi đại học, đúng thật là cả người tôi vừa buồn ngủ vừa mệt, hai con mắt đều mở trợn ra.】
Sau đó có người lập tức ra đánh thẳng vào mặt cô ta, là Tống Du:
【 Dẹp đi đi, Dương Yên, hai ngày đó tôi gặp cô còn sinh long hoạt hổ*, sau khi thi xong mấy môn cuối, cô còn đi thuê phòng cùng Tiêu Phàm, cô còn nói cho tôi biết.】
*Sinh long hoạt hổ: khoẻ như vâm; mạnh như rồng như hổ; sinh khí dồi dào
Thật ra ngay từ đầu Tống Du đã yêu thầm Tiêu Phàm, nhìn câụ ta bình thường về mọi mặt, Tiêu Phàm không hề coi trọng cậu ta, ngay cả nói chuyện với nhau cũng không có, cậu ta còn muốn giật dây tôi đi tiếp xúc hắn:
"Hi Hi, cậu có cảm thấy Tiêu Phàm rất đẹp trai không? Tôi cảm thấy rất hợp với cậu."
Thấy sự thay đổi của tôi, cậu ta cũng không từ bỏ, cậu ta trực tiếp khen Tiêu Phàm rất tốt trước mặt tôi, muốn tôi làm cái đuôi đi theo nam thần học đường, bàn luận chuyện yêu đương.
Bị cậu ta nói nhiều rất phiền, tôi đành phải gật đầu phụ hoạ, để cậu ta nghĩ rằng tôi thầm mến Tiêu Phàm.
Phát hiện Tiêu Phàm là một tên trai đểu một chân đạp n thuyền, nhưng cậu ta vẫn tiếp tục thổi phồng hắn tốt thế nào, sau đó tôi mới hiểu được, cho dù ban đầu nhìn qua thì thấy giống một người bạn bè vô hại, luôn luôn hi vọng bạn sẽ hạnh phúc.
Tôi cũng hiểu Tống Du, từ đầu đến với tôi đã mang theo lòng dạ hiểm độc gì.
Nhu cầu quan hệ tìиɧ ɖu͙© là một chuyện rất phức tạp, nó là nhu cầu, cũng giống như Dương Yên, rõ ràng xấu như nhau, nhưng vì nhu cầu, nhìn thì đối xử rất tốt, chơi rất thân với bạn, nhưng nếu người ta ở trong tình huống nào đó, không hề do dự mà đâm dao về phía bạn, đó chính là loại người như Tống Du.
Khi cậu ta nhìn thấy Dương Yên đã biết, Dương Yên đến với Tống Du, cũng rất hòa bình, ít nhất cũng chưa từng hại gì cậu ta, nhưng khi phát hiện Dương Yên để lộ át chủ bài, mới thi được có 72 điểm, Tống Du quay người vạch trần chuyện Dương Yên và Tiêu Phàm đi thuê phòng.
Mọi người đều bị những câu nói của Tống Du làm cho bất ngờ, không biết nên nói tiếp như thế nào, trong nhóm chat tĩnh lặng thần kì.
Tôi đã nhắn một câu vào bên trong nhóm chat: 【 Chuyện này không thể xảy ra, 72 điểm mới thực lực thật sự của cô? Nếu nói không phục, chúng tôi tùy ý ra một bài kiểm tra, cô ở ngay trước mặt chúng tôi, giải từng đề một, thấy thế nào?】
Đây là một đề nghị tốt, nên có rất nhiều người ủng hộ.
【 Dương Yên, cô thi thử đi?】
【 Chắc là sợ rồi? Tôi thấy bình thường cô thi được điểm cao như thế, thi đại học chỉ có tí, có phải bình thường toàn chép bài Thẩm Hi đúng không?】
Dương Yên: 【 Tôi thi cũng được, nhưng Thẩm Hi cũng phải thi.】
Tôi: 【 Được thôi.】
13.
Dưới sự chứng kiến của cả lớp và tôi, hôm đó giáo viên đã phát bài thi cho chúng tôi.
Trước khi bắt đầu làm bài, tôi không ngần ngại kích hoạt hình thức che đậy của hệ thống, để nàng ta không nghe được bất cứ cái gì hết.
Tôi làm bài thi có một lúc, sau đó nhẹ nhõm trả lời xong rồi nộp bài thi.
Mà Dương Yên, vẫn ngồi làm ở đó với mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Đợi đến phút cuối cùng, mới chịu nộp bài, cuối cùng tôi được trọn điểm, cô ta chỉ làm được hai câu trắc nghiệm, được 10 điểm.
Tôi nhìn bài thi được đúng 10 điểm của cô ta bĩu môi: "Lỗi tôi, 10 điểm, điểm thi đại học vẫn cao hơn."
Người lúc trước từng quỳ liếʍ cô ta, giờ thì châm chọc khıêυ khí©h nói:
"Dương Yên, cô còn có chuyện gì? Còn muốn thi cái khác đúng không?"
"Cô giờ và khi trước khác biệt cũng lớn quá rồi?"
"Nhanh nói cho chúng tôi đi, cô dùng loại công nghệ cao nào thế?"
Chủ nhiệm lớp vô cùng ghét bỏ nhìn cô ta:
"Dương Yên, em làm tôi cảm thấy quá thất vọng rồi."
Dương Yên ngồi ở chỗ đó, hồn lìa khỏi xác, trong miệng tự lẩm bẩm:
"Làm sao có thể, lúc đó không hề nghe được cái gì hết."
Vừa nói vừa dùng tay vò đầu, tôi nhìn bộ dáng của cô ta, miệng lẩm bẩm, cô ta nổi điên rồi à?
Cuối cùng, cô ta mặc kệ mọi người hỏi, khóc lóc chạy ra ngoài, vừa khóc vừa mắng: "Sao lại không nghe được? Mày đúng là đồ vô dụng! Đồ phế vật, ngay cả tiếng lòng của người bình thường cũng không nghe được......"
Vài ngày sau, vào ngày giáo viên chủ nhiệm thông báo trong nhóm lớp, tôi đã trúng tuyển vào Thanh Hoa, lần đầu tiên Dương Yên xuất hiện trước khu cổng nhà của mẹ con tôi.
Khi tôi đi ra cổng đến siêu thị mua đồ, thì gặp Dương Yên, cô ta gầy đi rất nhiều, mặt cũng không còn tươi tắn như lúc trước.
Thấy tôi đi ra khỏi khu chung cư, cô ta phi đến chỗ tôi, vẻ mặt điên cuồng:
"Thẩm Hi, vì sao! Vì sao đáp án giống nhau, nhưng mày được 720 điểm!"
Tôi biết vì sao cô ta trở nên điên cuồng, bởi vì lúc bàn tay vàng của cô ta mất đi hiệu lực đến, thuật đọc tâm đã bị bóc ra từ trong cơ thể cô ta.
Mấy ngày trước, hệ thống đột nhiên hiện ra một lời nhắc nhở:
【 Ký chủ, đã kiểm tra xong năng lực, thuật đọc suy nghĩ đã rời khỏi ký chủ kia rồi!】
【 Vậy cậu cũng sẽ đi à?】
【 Í, bởi vì ký chủ quá ưu tú, vừa tầm phải phòng ngừa những điều bất lợi khác, tôi sẽ ở lại tiếp tục bảo vệ ký chủ, duy trì công bằng chính nghĩa của thế giới!】
Phòng ngự của hệ thống chỉ là một kĩ năng, bên trong còn nhiều kỹ năng khác, đặc biệt là bảo vệ tiếng lòng không cho ai đọc.
Tôi nhìn bà điên Dương Yên đang ở trước mặt mình:
"Lúc mà cô sử dụng thuật đọc suy nghĩ, có đúng thật là đọc đúng tiếng lòng hay không?"
Cô ta im lặng một lúc, rồi nhìn tôi với ánh mắt nghi ngờ:
"Mày...... Làm sao mày biết tao có thuật đọc suy nghĩ?"
Ngay sau đó lại cười lên, chỉ vào tôi:
"Tao biết rồi, mày cũng giống như tao!"
Tôi kiên nhẫn ngắt lời cô ta: "Dương Yên, đừng lấy thất bại của mình để quy tội người khác, tôi đã vô cùng cố gắng ở trường, chẳng lẽ tôi không thể lấy vị trí thứ nhất chắc? Tôi không xứng thì còn ai xứng?"
"Cô được trao cho bàn tay vàng, không lợi dụng nó thật tốt để nâng thực lực của mình lên, ngược lại còn coi nó là bảo bối rồi biến nó thành bất lợi, đúng là điều ngu ngốc nhất từng thấy! Cô ngu đến mức cả bàn tay vàng của cô đều ghét bỏ cô, cuối cùng rời khỏi cô!"
Cô được trao cho thuật đọc tâm thì thế nào, đáp án bài thi của cô, chỉ dựa vào việc sao chép bài người khác để đòi thắng? Nếu như ở trong một phòng thi, toàn những người học ngu, vậy cô chép được ai chứ? Dùng bàn tay vàng ở đúng nơi đúng chỗ, để biết mọi người nói gì về cô mới tốt.
"Thế giới này vốn rất công bằng, nếu để cho cô học thật tốt rồi thành công thắng tôi, đó mới là công bằng, nhưng cô chỉ bắt chước tôi, dựa vào gì cô thắng được tôi?"
Sau khi nghe những gì tôi nói, cô ta bất ngờ đến mức há miệng, rồi lại trở nên độc ác:
"Mày thi đỗ đại học Thanh Hoa thì thế nào, còn không phải là bây giờ, đến cả bạn trai cũng không có."
Nói xong, đắc ý nhìn tôi: "Tao biết mày yêu thầm Tiêu Phàm nhiều năm rồi, mày muốn hắn chăm sóc cho mày còn gì?"
Tôi nhếch môi cười: "Vậy chúc cô hạnh phúc."
14.
Mấy ngày sau đó, trừ việc đi ra đi vào công ty, tôi lần lượt được nhiều nhà truyền thông mời phỏng vấn, trên TV, mạng internet, bắt đầu tấp nập xuất hiện đưa tin:
【 Năm nay là thí sinh có điểm cao nhất đã được công bố: Thẩm Hi đến từ Ninh Thành có số điểm là 720, đứng vị trí thứ nhất!】
【 Con đường làm học bá của Thẩm Hi.】
【 Liên quan đến kì thi đại học, Thẩm Hi đang nói kìa.】
.......
Khi phỏng vấn, tôi tự nhiên trả lời, phóng viên đưa ra câu hỏi, tôi đáp lại trôi chảy, rất nhanh đã biến thành con gái của cư dân mạng.
Đám dân mạng đều bình luận:
【 Con gái, mẹ yêu con.】
【 Rất muốn học tập theo con gái.】
【 Đầu tiên, Hi Hi, cho mẹ ôm một cái.】
【 Con gái sẽ không ghét bỏ tôi mù chữ đâu nhỉ?】
Vào mùa hè năm học, người ta đều nhớ kỹ rằng Trạng Nguyên thi đại học năm nay là Thẩm Hi.
Mà ở trong mắt của cư dân mạng, học sinh giỏi quốc gia Trạng Nguyên Thẩm Hi, vậy mà mỗi ngày đều làm việc ở công ty nổi tiếng.
Tin tức người kế thừa công ty tập đoàn trăm tỷ, cũng bị dân mạng biến thành chủ đề hot, nhưng cũng bị bác bỏ, Tổng giám đốc mà họ mong đợi, rõ ràng họ Khương, mà Thẩm Hi là họ Thẩm.
Ở công ty của chúng tôi, cũng có không ít phóng viên ngồi xổm làm dưới lầu, muốn ở đây chứng minh thân phận.
Lần này, cha tôi cùng tôi ra khỏi công ty, bị phóng viên nhìn thấy, ông ta lên hỏi quan hệ của chúng tôi thế nào.
Tôi nở một nụ cười tươi trả lời bọn họ:
"Cha tôi bình thường bề bộn nhiều việc, nếu như mọi người đến đây để hỏi về vấn đề này, thì hãy tranh thủ thời gian hỏi."
Cha tôi không còn cách nào nể mặt nói: "Tôi là cha của Thẩm Hi, hoan nghênh đặt câu hỏi."
Phóng viên chặn đường ông ta, liên tiếp đặt câu hỏi:
"Xin hỏi Khương tổng, ngài làm như thế nào bồi dưỡng được người con gái ưu tú như thế?"
"Thẩm Hi viết văn rất tốt, cô ấy học như thế nào vậy?"
"Thẩm Hi còn nhỏ, ngài đã từng đưa cô ấy đi học khoá học thêm bên ngoài chưa?"
......
Sau khi ông ngoại tôi qua đời, cha tôi cũng rất ít khi về nhà, với tình huống học tập của tôi thì không biết gì cả.
Phóng viên hỏi rất nhiều câu về vấn đề học tập, mặt ông ta trở nên xấu hổ, kiên trì đến cùng, khen ngợi tôi các thứ:
"Từ nhỏ Hi Hi đã thông minh hiểu chuyện, tôi đi làm việc nhiều cũng không quan tâm về nó."
"Nó bình thường đều rất tự giác, ngoại trừ học nội dung trong sách giáo khoa, còn chủ động tìm hiểu các kiến thức bên ngoài."
"Mẹ của nó chỉ hi vọng nó có thể sống bình yên khoẻ mạnh."
Người đối diện mỉm cười, khuôn mặt sùng bái nhìn ông ta, ở trước mặt bọn họ, tôi được nhìn thấy biểu hiện bộ dạng quấn quýt tình thâm của ông ta.
Cha tôi bị phóng viên tới đây phỏng vấn, sợ bị phanh phui scandal, bắt đầu mỗi ngày đều đi làm, lâu lâu mới đến chỗ của Dương Tiểu Kiều.
Mỗi lần Dương Tiểu Kiều gọi điện thoại đến, ông ta cũng chỉ an ủi ở bên trong điện thoại, sau đó tự mình đi, sợ bị phóng viên chụp ảnh.
Trên mạng tràn ngập hình ảnh cha mẹ tốt bụng con cái hiếu thảo, thậm chí còn có truyền thông bắt đầu mời cha tôi tham gia mấy chương trình về giáo dục con cái.
Lòng hư vinh của cha tôi đã vô cùng thỏa mãn.
15.
Đợi danh tiếng của cha tôi ổn định trở lại, cuối cùng Dương Tiểu Kiều cũng không kiên nhẫn được, bà ta đã không gặp cha tôi một tháng rồi.
Bà ta nâng cao bụng, tìm đến cửa nhà ép mẹ tôi ly hôn.
Con gái bà ta thi trượt đại học, bác sĩ nói trong bụng bà ta là con trai, hiện giờ đã được sáu tháng.
Trong khi đó, tôi đi làm ở công ty, mà cha tôi, đang quay chương trình cho đài truyền hình.
Khi dì Lưu gọi điện thoại cho tôi, trong nhà có một người phụ nữ mang thai, xông vào vườn hoa của người khác, tôi thầm nghĩ, để dì Lưu ngăn cản, không được để bà ta vào trong nhà, tránh kí©h thí©ɧ đến mẹ tôi.
Giao việc cho dì Lưu xong, tôi bảo tài xế lái xe đưa tôi về nhà, cùng lúc đó gọi điện thoại 120 báo cảnh sát.
Trên đường đi, mở camera giám sát trên điện thoại, đã thấy Dương Tiểu Kiều nâng cao bụng, dùng sức lắc mạnh cửa sắt trong nhà tôi, bảo vệ và dì Lưu đang muốn túm bà ta đi, bà ta lại hô hào gọi:
"Thẩm Như Thiến, mày mau ra đây, nghe nói mày sắp khoẻ rồi, ra đây nhìn tao mang thai con trai này."
"Tụi mày ai dám đυ.ng vào tao, tao sẽ đâm chết người đó."
Thấy bà ta khóc lóc om sòm, bảo vệ sợ xảy ra chuyện, cũng không dám cưỡng ép kéo đi.
Mẹ tôi đang ngồi ở sảnh phòng khách đọc sách, nghe thấy âm thanh đi ra ngoài.
Dì Lưu đỡ mẹ tôi, muốn đưa bà trở về phòng, nhưng mẹ tôi lại bảo bọn họ thả Dương Tiểu Kiều ra:
"Chị Lưu, bà ta có vẻ tìm đúng người rồi, chị để bà ta vào trong đi."
Sau khi Dương Tiểu Kiều đi vào phòng khách, vênh váo tự đắc nói với mẹ tôi:
"Nhìn thấy bụng tao rồi chứ? Tao mang thai một đứa con trai, là của Khương Lực."
"Thẩm Như Thiến, Khương Lực yêu tao, hắn nói đã sớm chán mày rồi, tao khuyên mày, sớm ly hôn rồi dọn ra ngoài nhanh đi, tránh khỏi cảnh bị đuổi ra khỏi nhà, sau đó đến cả nhà cũng không có mà ở."
Cha tôi là người ở rể, tôi theo họ mẹ là họ Thẩm, mọi mảnh đất trong nhà tôi, đều được đứng dưới tên tôi.
Không ngờ cha tôi dỗ dành Dương Tiểu Kiều, để bà ta nghĩ rằng, nếu cha tôi không ly hôn với mẹ tôi, mẹ tôi sẽ bị đuổi ra khỏi nhà.
Mẹ tôi té ngã xuống đất, hai tay che ngực, tôi cảm thấy lo lắng hơn, vẫn còn một đoạn đường nữa mới có thể về đến nhà.
Thân thể mẹ tôi không tốt, lại bị kí©h thí©ɧ, ông ngoại tôi cũng biết rõ cha tôi sớm đã vượt quá giới hạn, lại không nói rõ ràng, tiếp tục để tôi bên cạnh cha tìm lí do.
Dì Lưu cầm thuốc sơ cứu, cho mẹ tôi uống.
Dương Tiểu Kiều còn ở một bên nói này nói kia:
"Mày nhìn mày đi, thân thể cũng không tốt, tao còn chưa bắt đầu làm gì, mày đã ngã xuống rồi. Mày biết bộ dáng người vợ nội trợ hiền lương là như thế nào không?”
"Mày yếu ớt như thế, thì nhanh chóng nhượng chức cho tao đi."
"Ngay bây giờ cút ra ngoài cho tôi!"
Tôi xông vào cửa chính, đầu tiên tát cho bà ta một bạt tai.
Đi theo ngay phía sau tôi, còn có cảnh sát và xe cứu thương, có cả phóng viên cùng đến đào thêm tin tức.
Dương Tiểu Kiều vừa khóc vừa náo, xông đến trước mặt tôi:
"Tao mang thai con trai của cha mày, con nhóc con mày có gì mà nói?"
Sau đó bà ta bị cảnh sát khống chế.
Mẹ tôi dựa vào người dì Lưu, cùng một nhóm người nâng đỡ, đi đến xe cứu hộ.
Mà Dương Tiểu Kiều, bị cảnh sát giam giữ vì tội cố ý gây rối.
Quá trình bà ta mang còng tay bị lôi đi, đã được phóng viên ghi lại toàn bộ.
Không lâu sau, tin tức tình nhân mang thai đến cửa khıêυ khí©h vợ cả, khiến vợ cả tức giận đến mức nhập viện, đã thành một chủ đề nóng.
Trong video, Dương Tiểu Kiều được ống kính quay rõ nét, khuôn mặt bà ta vặn vẹo, bộ dạng đáng sợ, điên cuồng mà gào thét:
"Tại sao lại bắt tao? Tao không làm cái gì hết, là cô ta tự ngã!"