Hứa Kính Viễn biết con người của Lưu Tuệ. Đối với người mà cô ta thích cô ta sẽ bảo vệ hết mực, nhưng đối với người mà cô ta ghét thì chỗ nào cô ta cũng nhắm vào. Cô ta chính là một người không thể dùng lý lẽ để nói chuyện. Nếu các thành viên trong nhóm nhảy của cô ta có bất kỳ sai sót gì thì cô ấy sẽ cố gắng hết sức để che đi còn nếu các thành viên trong ban nhạc của họ có bất kỳ sai lầm nào thì cô ta chỉ tiếc không thể làm lớn nó lên gấp trăm lần mà thôi.
Sau khi đợt huấn luyện tân binh kết thúc khẳng định Diệp Du sẽ vào ban nhạc. Hứa Kính Viễn là nhóm trưởng của nhóm ban nhạc cho nên tất nhiên phải bảo vệ người của mình rồi. Với lại lúc trước anh ta cũng cảm thấy nguyên chủ Diệp Du không tệ, kỹ thuật kéo đàn vĩ cầm rất tốt. Đợt biểu diễn khi nãy của Diệp Du càng khiến anh ta thêm ngạc nhiên. Anh ta cảm thấy nếu Diệp Du có thể giữ vững trạng thái như vậy thì nhất định là một người đáng được bồi dưỡng trọng điểm.
“Vậy thì tôi hỏi anh, quy định đều ghi rõ ràng trong đó, bất cứ ai gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến quân mình thì đều sẽ bị trục xuất khỏi quân đội. Người không có tự trọng còn hạnh kiểm không tốt như cậu ta cản bản không xứng có mặt trong đoàn văn nghệ! Những thành viên khác trong đội đều hỗ thẹn vì cậu ta! Cậu ta làm ra việc mất mặt như vậy khiến cho tất cả nhưng đoàn viên khác cũng mất mặt theo, vậy mà anh còn cảm thấy hình phạt tôi đề ra quá nặng đã vậy còn không công bằng? Vậy đối với những người nghiêm túc chấp hành quy định ngay cả lời nói cùng hành động đều cực kỳ cẩn thẩn khác có công bằng hay là không?”
Một người đàn ông trung niên như Hứa Kính Viễn vốn đã không giỏi tranh luận với người khác hơn nữa càng gấp gáp thì càng nóng nảy, lại càng không nói ra được gì, đối mặt với một Lưu Tuệ già mồm át lẽ phải thì anh ta chỉ có thể đỏ mặt chứ không biết phải phản bác như thế nào.
Thấy tình hình như vậy, Diệp Du cảm thấy nên đứng ra nói gì đó.
Diệp Thần vừa thấy Diệp Du bước ra thì lập tức trở nên căng thẳng. Anh ta nỗ lực dùng ánh mắt ám thị với Diệp Du đừng có nói gì hết.
Diệp Du quay đầu nhìn Diệp Thần một cái.
Diệp Du cũng biết Diệp Thần đang dùng ánh mắt mãnh liệt ngăn cản mình nhưng cậu cũng chỉ liếc anh ta một cái sau đó tiếp tục đi về phía trước.
"Các vị đội trưởng, tôi có thể nói vài câu được không?" Diệp Du bình tĩnh và lễ độ hỏi. Vài vị đội trưởng cùng thầy cô đều nhìn về phía Diệp Du, cũng đồng thời sửng sốt bởi vì Diệp Du chỉ lẳng lặng đứng ở nơi đó thôi đã khiến cho người ta có một loại cảm giác yên tĩnh vui mắt. Nhưng thứ khiến cho bọn họ đồng thời sửng sốt cũng nhịn không được tán thưởng không chỉ là ngoại hình tinh xảo của cậu mà lại chính là khí chất tản ra bên trong cậu.
Nếu xét về ngoại hình thì trong đoàn công văn không ai là không đẹp bởi ngoài tài năng thì ngoại hình cũng là một trong những tiêu chí lựa chọn quan trọng. Những đội trưởng và thầy cô ở nơi này đều đã từng gặp nguyên chủ Diệp Du nhưng ấn tượng đối với nguyên chủ Diệp Du cũng không sâu. Tuy rằng tướng mạo của Diệp Du cũng không tệ nhưng ở trong một đoàn công văn có giá trị nhan sắc cùng ngoại hình tương đối cao này thì cậu ta cũng không tạo cho mọi người một hình ảnh sâu sắc. Nói một cách đơn giản, tuy rằng nguyên chủ Diệp Du rất đẹp trai, violin cũng chơi rất tốt nhưng lại là một người có cảm giác tồn tại rất thấp.
Thế nhưng Diệp Du của hiện tại, đứng trước mặt bọn họ ở khoảng cách gần như vậy lại nhất thời khiến cho bọn họ có loại cảm giác sáng ngời trong nháy mắt. Sau lần này sợ là bọn họ sẽ không quên diện mạo của Diệp Du.
“Cậu thì nói được lời tốt gì?!" Lưu Tuệ nhìn Diệp Du lớn tiếng nói: "Nếu cậu còn có một chút xấu hổ thì nên công khai kiểm điểm xin lỗi tất cả những người bị cậu liên lụy! Thế nhưng cậu lại làm như không có việc gì, giống như những chuyện xấu kia không có một chút liên quan nào đến cậu. Xem ra việc tôi mong cậu sẽ cảm thấy có chút xấu hổ cũng là quá coi trọng cậu rồi!"
“đội trưởng Lưu, xin cô khống chế cảm xúc của mình một chút, cũng như chú ý đến lời nói của mình. Cho dù có vấn đề gì cũng không được phép xúc phạm nhân cách của bất kỳ quân nhân nào. Hiện tại tôi chỉ cảnh cáo cô qua lời nói nhưng nếu như còn có lần sau thì sẽ trực tiếp ghi lại xử phạt!" Sắc mặt của Phó đoàn trưởng nhìn Lưu Tuệ cực kỳ nghiêm túc.
Lưu Tuệ há hốc miệng, không nói gì thêm. Vừa rồi quả thật cô có chút kích động nên không lựa lời nói, có điều đây cũng là lần đầu tiên cô bị phó đoàn trưởng cảnh cáo trước mặt nhiều người như vậy khiến cho sắc mặt của cô có chút khó chịu ngồi xuống.