Sau khi kết thúc kì nghỉ, Diệp Du trở về đoàn văn công. Đối với Diệp Du mà nói vô hay không vô đoàn văn công đều không thành vấn đề, có điều nếu đã nhận rồi thì anh nhất định phải làm tốt nhất.
Khi ở thế giới cũ anh không thể không che dấu năng lực bản thân để cho người ngoài cảm thấy cái gì anh cũng biết một chút nhưng thứ am hiểu nhất chính là việc làm một cậu ấm ăn chơi với hưởng thụ cũng vì thế mà anh với người nhà của anh cũng tốn không ít tâm tư. Nhưng ở thế giới này có lẽ anh có thể lấy ra một chút bản lĩnh làm đến khi đạt được trình độ mà bản thân muốn.
Nghĩ đến đây Diệp Du lại nhớ ra hình như từ khi anh tới thế giới này đây là lần đầu tiên sản sinh ra cảm giác hưng phấn. Mặc dù chỉ có một chút hưng phấn nhưng cũng đáng để mong đợi. Trước khi anh về thế giới ban đầu thì anh phải vui vẻ sống ở đây. Lỡ như, lỡ như không về được nữa thì..... anh cũng phải sống tốt hơn. Như vậy mới không có lỗi với những người yêu mến anh cũng không có lỗi với bản thân anh.
Bởi vì nguyên chủ tự nguyện gánh tội thay Diệp Thần nên bây giờ lời đồn liên quan đến anh cũng không ít. Sau khi anh đi đến cửa lớn của đoàn văn công, suốt cả quãng đường anh đã thu hút không ít ánh mắt nhìn về phía mình sau đó cuối đầu kề tai nói thầm.
Diệp Du không quá để ý ánh mắt của những người đó, anh cũng không quá quan tâm họ thì thầm những gì, trong lòng anh không có bất kì sóng gió nào. Anh sẽ dùng thực lực và năng lực của bản thân để mọi ánh mắt dị nghị và những lời đàm tiếu biến mất, trở thành người mà người khác phải ngưỡng mộ.
Danh xưng cổ đại dùng để hình dung giới tính thứ ba ở thế giới này chính là ‘ca nhi’. Số lượng của anh trai, từ thời cổ đại thì giới tính thứ ba đã ít hơn rất nhiều so với nam và nữ nhưng hiện tại lại càng ít hơn nữa. Tính toàn bộ người trong công văn đoàn thuộc quân khu số ba miền đông cũng chỉ có khoảng tâm mười sáu mười bảy người mà thôi, mà trong đoàn tân binh đã chiếm sáu người, sáu người này chỉ ra làm hai mỗi ba người ở chung một phòng ký túc xá. Điều kiện của tầng ký túc xá cũng không tệ, xét cho cùng thì quân khu số ba miền Đông cũng là quân khu xếp top trong số những quân khu lớn trên toàn quốc. Điều kiện ở nơi này so sách với những quân khu khác thật sự không tệ.
Sau khi Diệp Du đi vào ký túc xá rồi thì lấy ra quần áo và những thứ đem từ nhà tới sau đó bỏ vào trong tủ đựng đồ. Hai người khác chung ký túc xá đều đã tới, bọn họ một người tên là Triệu Du, là một người rất trầm mặc kín tiếng, một ngày muốn nghe anh ta chủ động lên tiếng nói chuyện, là một việc rất khó. Còn một người khác tên Lý Văn, người này có mối quan hệ bạn bè không phải quá tốt với nguyên chủ Diệp Du nhưng bình thường cũng có thể nói chuyện. Sau khi xảy ra sự việc đó hai người trong ký túc xá cũng không vì thế mà bài xích hay nói xấu nguyên chủ bởi vì hai người họ không có tính cách như vậy. Còn một nguyên nhân khác là vì hai người họ đều biết, đêm đó nguyên chủ ở nguyên cả một đêm trong ký túc xá chứ không đi đâu cả.
Lý Văn khoanh tay đứng dựa vào tủ đầu giường nhìn Diệp Du đang xếp đồ đạc nói: “cái việc đó... càng truyền càng khó nghe. Cậu thực sự không có dự định nói ra chân tướng sao?”
“Lúc trước tôi cũng thừa nhận rồi, bây giờ mà muốn sửa lời nói, cứ cho là bọ họ tin đi chăng nữa, cậu nghĩ tôi có thể tránh khỏi việc bị phạt à?” Sau Diệp Du sắp xếp đồ xong thì đóng của tủ lại sau đó ngồi xuống giường thay giày. Anh không phải sợ bị phạt mà chỉ cảm thấy nhất định phải để cho hình phạt mà anh nhận phải trở nên giá trị hơn nữa.
“Cậu nói đi, cậu suy nghĩ cái vậy chứ? Loại chuyện này mà cậu cũng nguyện ý thừa nhận? cậu tưởng rằng nếu cậu làm như vậy thì Đỗ Hào hắn sẽ cảm kích cậu sao? Nếu anh ta thực sự có nửa điểm cảm kích cậu thì đã không nói ra những lời làm cậu xấu hổ như vậy rồi.” Nội tâm Lý Văn thực sự không thể lý giải được cách làm của nguyên chủ Diệp Du.
“Có thể lúc đó đầu tôi bị úng nước. Hiện tại hối hận cũng muộn rồi, bây giờ điều duy nhất có thể làm chính là đợi đến một cơ hội thích hợp rồi lại nghĩ cách nói với tất cả mọi người sự trong sạch của tôi.” Diệp Du thở dài một hỏi nói: “Cho nên bây giờ tôi không phải không nguyện ý đi giải thích mà là thời cơ chưa thời nha. Yên tâm, tôi sẽ tự nghĩ cách để chứng minh trong sạch của bản thân.”
“Thì ra cậu còn biết hối hận hả? Tôi còn tưởng cậu không đυ.ng tường nam đến vỡ đầu chảy máu thì không biết được hai chữ hối hận viết như thế nào chứ.” Biểu cảm của Lý Văn như kiểu anh vẫn chưa đến mức độ hết thuốc chữa.
Diệp Dao cười một cái nói: “Nếu tôi thực sự phải đập đầu vô tưởng mới biết quay đầu vậy thì không đáng được đồng tình”
Đột nhiên có tiếng đàn hùng hậu trầm thấp vang lên, Diệp Du và Lý Văn đồng thời quay đầu nhìn về phía Triệu Du đang ngồi bên giường kéo đàn. Bài anh ấy kéo có tên là Ám Dũng bài hát do một nhạc sĩ nổi tiếng nước ngoài viết. Nguyên nhân bởi vì bị người đời hiểu lầm và chịu oan ức vì thế muốn biểu đạt sự thất vọng và tức giận trong lòng nên đã viết bài hát này.
Diệp Du và Lý Văn nhìn nhau, nhịn không được mà cười ra thành tiếng. Triệu Du không thích nói chuyện nhưng thích dùng bài hát để giao tiếp. Cậu ấy đột nhiên kéo đàn bài này ngụ ý là muốn nói, tâm tình của Diệp Du bây giờ khẳng định giống với cảm xúc mà bài ca này.
Ba người bọn họ được xếp vào chung một phòng ký túc xá là vì bọn họ đều biết sử dụng nhạc cụ. Triệu Du biết đàn violin lớn, sở trưởng của nguyên chủ Diệp Du là đàn violin nhỏ, Lý Văn biết đàn piano và đàn accordion. Ba người ở trong ký túc xá của Diệp Thần đều có sở trường là vũ đạo. Nhưng Diệp Du của hiện tại chỉ cần là thứ mà anh muốn, thì bất cứ việc gì anh đều có thể thành thục.
Những ngày bình thường ở đoàn văn công đều là luyện tập, diễn tập, huấn luyện, biểu diễn, thỉnh thoảng sẽ có những cuộc thi và đánh giá. Đối với tân binh mà nói thì cơ hội được biểu diễn là rất khó có được. Nếu có thể đạt được cơ hội diễn xuất, trong khi biểu diễn lại có biểu hiện xuất sắc thì sẽ có sức ảnh hưởng rất lớn đối với việc thăng tiến về sau.