Chương 67

Sau khi phó đoàn trưởng rời khỏi, Triệu Viện đi đến trước mặt Diệp Du nói: “Diệp Du, chúng ta đến phòng trà đi, hôm nay không luyện tập nữa, cùng nhau sắp xếp những chuyện cần làm tiếp theo trước.”

“Được.” Diệp Du gật đầu đồng ý sau đó quay đầu nói với Lưu Tuệ: “Đội trưởng Lưu, thật xin lỗi, sau này tôi nhất định sẽ thường xuyên đến đội vũ đạo luyện tập. Vốn dĩ tôi đã từ chối nhưng đoàn trưởng và phó đoàn trưởng kiên trì muốn tôi chịu trách nhiệm ba hạng mục. Vì để cho đoàn văn công nhận được nhiều vinh dự hơn, tôi cũng chỉ có thể đồng ý. Nếu như đúng thật là chỉ cần nhìn thấy tôi đã cảm thấy khó chịu, vậy thì cứ coi như tôi không tồn tại là được.”

Lời Diệp Du nói còn mang theo một tầng ý nghĩa khác, đó là cho dù Lưu Tuệ dù có không phục thì cũng phải nhịn.

Lưu Tuệ sắp bị tức chết mất rồi. Từ khi sinh ra đến giờ cô ta chưa từng phải chịu sự tức giận đến mức như thế này. Nhìn thấy vẻ mặt đắc ý của Diệp Du, còn có dáng vẻ vui mừng của Triệu Viện khiến cô ta tức đến phát run. Đội nhạc và đội âm nhạc đều không có phó đội trưởng, chỉ có đội vũ đạo của bọn họ lại có, chuyện này đối với cô ta mà nói tuyệt đối là vũ nhục, mà người tạo thành tất cả mọi chuyện chính là người mà trước đây cô ta không thèm để vào trong mắt, Diệp Du.

“Giảng viên Lưu, cô không sao chứ?” Diệp Thần nhìn thấy cơ thể Lưu Tuệ run rẩy liền bước nhanh đến đỡ. Thật ra trong lòng anh ta cũng cảm thấy vô cùng khó chịu nhưng mắt thấy Diệp Du càng ngày càng được coi trọng, trước mắt anh ta và Lưu Tuệ không thể không từ bỏ việc đối phó Diệp Du, ngoài ra còn phải thận trọng hơn nữa.

“Tôi không sao.” Lưu Tuệ đỡ trán, một lúc lâu sau mới nói với Diệp Thần: “Cậu đi cùng tôi, tôi có chuyện muốn nói với cậu.”

Suy nghĩ của Lưu Tuệ và Diệp Thần giống nhau, cô ta cảm thấy Diệp Du càng lợi lại thì hai người càng phải thận trọng đối phó với Diệp Du, tuyệt đối không thể ngồi yên đợi, nếu không lần này thêm một phó đội trưởng phân chia quyền lợi của cô ta, lần sau sẽ là lần cô ta mất đi vị trí đội trưởng, sau cùng rất có thể sẽ phải rời khỏi đoàn văn công, nỗ lực gần một nửa đời của cô ta sẽ bị hủy hết, nếu như thế thì cô ta thà chết đi còn hơn.

Những đội viên khác của đội vũ đạo sau khi Lưu Tuệ và Diệp Thần rời đi, họ vừa giả vờ như đang nghiêm túc tập luyện, lại vừa không nhịn được mà nhỏ giọng bàn tán.

“Diệp Du chỉ là một tân binh mà đoàn trưởng và phó đoàn trưởng lại để anh ta chịu trách nhiệm cho cả ba hạng mục, đây có phải là coi trọng quá mức rồi không? Anh ta làm được thật chứ?”

“Vậy mới nói, tôi nghe nói nhiều năm nay người được chịu trách nhiệm ba hạng mục dùng hai bàn tay là có thể liệt kê ra hết. Cho dù anh ta thật sự có năng lực thì cũng chỉ là một tân binh, bây giờ để cho anh ta chịu trách nhiệm ba hạng mục có phải là hơi quá đáng rồi không?”

“Nhưng mà đàn vi ô lông và khả năng ca hát của Diệp du vô cùng tốt, tuy rằng không biết vũ đạo của anh ta ra sao nhưng nếu như đoàn trưởng và phó đoàn trưởng đã kiên quyết để cho anh ta chịu trách nhiệm ba hạng mục thì có lẽ sẽ không quá dở.”

“Đúng thật là đố kị đến mức tim phổi cũng cảm thấy đau mà, tại sao tôi không có năng lực như vậy chứ? Tôi cũng không cầu phải được chịu trách nhiệm ba hạng mục giống như anh ta, nhưng chỉ cần trở thành người ưu tú là được, được như vậy chắc tôi nguyện ăn chay niệm phật cả đời.”

“Có hâm mộ đến nữa thì có cách gì? Chuyện này là do ông trời quyết định, mỗi người đều không ai giống ai. Người ta sinh ra đã được định là mệnh tốt hơn chúng ta rồi.”

“Sau này đội của chúng ta sẽ có một trưởng một phó rồi, mọi người nói xem, sau này chúng ta nên nghe theo lời của ai?”

“Nếu như là trước đây khẳng định là sẽ nghe theo đội trưởng Lưu rồi, nhưng bây giờ nếu như Diệp Du càng ngày càng biểu hiện tốt hơn, đội trưởng Lưu có lẽ đến bản thân cũng không thể bảo toàn. Nhưng trước mắt thì những người như chúng ta tốt nhất không nên đắc tội cả hai bên, sau này tùy cơ hành sự vậy.”

Diệp Du nhận được sự cho phép tự sắp xếp thời gian của bản thân, ngược lại so với ngày trước lại càng dễ chịu, thời gian cũng tự do hơn. Khảo hạch anh không hề cảm thấy lo lắng một chút nào, chỉ cần phát huy vừa đủ không cần biểu hiện tốt quá là được.”

Ba tháng sau, thời gian làm tân binh của mấy người Diệp Du cũng sắp đến lúc kết thúc, chỉ còn một lần biểu diễn cuối cùng, sau đó đoàn văn công sẽ công bố danh sách người ở lại và rời đi. Lần biểu diễn này mỗi tân binh sẽ có ít nhất một cơ hội biểu diễn, người xem biểu diễn không chỉ có binh lính và những lãnh đạo được đặc biệt mời đến mà còn có những người nhà của lính văn nghệ.