Diệp Du vốn nghĩ ở thời đại này ai lại mở một nhà hàng trên núi đây? Nơi này cũng không giống với thế giới ban đầu cậu sống, mỗi người hầu như đều có ô tô cho nên có thể lái xe đến các khu du lịch ở nông thôn và các khu nghĩ dưỡng trên núi. Sau đó Đỗ Nghiêu nói cho cậu biết, một người bạn cũ của ông nội anh sống ẩn dật ở chỗ này, tay nghề nấu ăn của người nhà này là do tổ tiên truyền lại, hơn nữa tổ tiên từng có người làm đầu bếp cho vua, bao nhiêu người tới cửa bỏ tiền ra để được ăn món họ nấu mà cũng không được, bởi vì nhà bọn họ không thiếu tiền, mở ra chỉ để chiêu đãi anh em bạn bè. Bởi vì lúc trước Đỗ Nghiêu đã cứu cháu trai nhỏ của nhà bọn họ, xuất phát từ sự biết ơn đối với Đỗ Nghiêu mà nhà bọn họ đã bảo Đỗ Nghiêu có thể tới đây bất cứ lúc nào, bất cứ lúc nào bọn họ cũng đều sẵn lòng chiêu đãi anh.
Đỗ Nghiêu quanh năm suốt tháng đều ở trong quân đội, muốn tới cũng không có thời gian tới, hiện tại khó có được thời gian rảnh đúng lúc có thể mang theo Diệp Du cùng đi. Mấy ngày trước anh đã sai người tới đây dặn trước một tiếng.
Lúc bọn họ đến thì còn chưa tới giờ ăn cơm, Đỗ Nghiêu dẫn Diệp Du ra sau núi chơi. Hai người đi đến bên cạnh dòng suối bắt một ít cá nhỏ và tôm rồi lại đi hái chút quả dại, không phải vì muốn ăn mà chỉ là vì thích như vậy. Ở cả hai thế giới Diệp Du đều là một đứa trẻ được nuông chiều trong thành phố, thỉnh thoảng có thể được lên núi chơi một lần đối với cậu mà nói là loại chuyện rất thú vị.
Diệp Du đang nhìn Đỗ Nghiêu bắt cá khiến cho đôi giày đều bị ướt sũng, sau đó cậu lại không chịu mang đôi giày đã bị ướt kia cho nên Đỗ Nghiêu chỉ có thể cõng cậu trở về. Diệp Du nằm sấp trên lưng anh, một tay ôm lấy cổ anh còn một tay thì cầm quả dại đã được rửa sạch ăn, dọc theo đường đi còn có thể thưởng thức phong cảnh, vừa thoải mái vừa dễ chịu.
Từ nhỏ Diệp Du cũng chỉ làm nũng và gây sự với người nhà. Tuy rằng thời gian cậu và Đỗ Nghiêu xác định quan hệ không lâu, nhưng cậu nhịn không được muốn gây chuyện với Đỗ Nghiêu, sau đó thích thú nhìn bộ dạng bất lực khi không thể làm gì được của anh.
Đi đến một tảng đá lớn bằng phẳng bên bờ sông, Đỗ Nghiêu đặt Diệp Du ngồi lên trên sau đó tự mình ngồi xổm xuống nước rửa chân sạch sẽ cho Diệp Du.
Chân Diệp Du vừa trắng vừa mềm, vừa nhìn đã biết là không đi lại nhiều, hơn nữa cậu còn rất sợ nhột. Lúc Đỗ Nghiêu rửa chân giúp cậu, cậu đã không ngừng co rụt lại, còn nhịn không được mà đá Đỗ Nghiêu một cái, nếu không phải do Đỗ Nghiêu trưởng thành rất cường tráng nên cậu đá không nổi thì sợ rằng với một cú đá mạnh như vậy, nếu là người khác thì đã bị ngã xuống nước rồi.
“Anh muốn ăn không?" Diệp Du cầm quả dại chua chua ngọt ngọt hỏi Đỗ Nghiêu.
“Muốn." Đỗ Nghiêu gật đầu.
Diệp Du đang muốn đưa cho anh một quả còn chưa ăn thì Đỗ Nghiêu đứng bật dậy nâng cằm cậu lên, trực tiếp ăn thịt quả trong miệng cậu.
Diệp Du hai tay giơ trái cây lên, bị Đỗ Nghiêu ấn trên mặt tảng đá hôn thật lâu, khi nụ hôn của Đỗ Nghiêu dần dần đi xuống Diệp Du mới vừa hít sâu, vừa nói: “Nếu có người tới đây, sẽ bị nhìn thấy.”
“Nếu có người tới đây, anh đã nghe thấy được." Đỗ Nghiêu nhỏ giọng nói bên tai Diệp Du.
Lỗ tai của Diệp Du bị hơi thở của anh phun vào, nhịn không được run lên một chút. Khi tay của Đỗ Nghiêu dần dần đi xuống, cậu nhỏ giọng cảnh cáo: "Anh đừng làm bậy, em cũng không muốn ở nơi này, với anh...”
“Em cảm thấy anh sẽ ở chỗ này làm loại chuyện đó với em?" Đỗ Nghiêu cười cười nói.
“Ai biết được anh có đột nhiên nổi cơn thú tính không." Diệp Du trừng mắt nhìn anh một cái, thấy nụ cười trên mặt anh thì càng nghiến răng nghiến lợi, muốn cắn anh một cái.
“Nếu đêm qua anh đã nhịn xuống được thì hôm nay anh cũng nhất định có thể nhịn xuống. Yên tâm, anh nhất định sẽ nhịn cho đến đêm chúng ta kết hôn." Đỗ Nghiêu nói.
Diệp Du chưa bao giờ nghĩ chỉ có thể quan hệ tìиɧ ɖu͙© sau khi kết hôn. Suy nghĩ về hành vi này, cậu cảm thấy chỉ cần tình cảm thăng hoa đúng chỗ, lại đủ hiểu nhau, sau khi chuẩn bị tâm lý sẽ luôn ở bên nhau, trước khi kết hôn phát sinh quan hệ cũng không có gì. Bản thân con người có nhu cầu sinh lý chính là chuyện rất bình thường, cho dù sau này thật sự không thể ở bên nhau nổi nữa chỉ có thể chia tay, thì việc phát sinh quan hệ cũng không đại biểu cho một người không sạch sẽ. Diệp Du cảm thấy dùng việc phát sinh quan hệ để quyết định một người có sạch sẽ hay không mới là người có tư tưởng bệnh hoạn. Việc lạm dụng vấn đề này chứng minh trong tư tưởng của người này, cảm tình, phẩm tính... đều cực kỳ dơ bẩn.
“Vậy anh cứ chờ đi." Diệp Du được Đỗ Nghiêu đỡ ngồi dậy nói.
“Em chuẩn bị để cho anh chờ trong bao lâu?" Đỗ Nghiêu hỏi.
“Hai ba năm cũng phải chờ. Em mới mười chín tuổi, không muốn kết hôn quá sớm." Trong lòng Diệp Du cảm thấy độ tuổi kết hôn lý tưởng nhất là khoảng ba mươi tuổi. Nếu như ở trong thế giới ban đầu của cậu, ở độ tuổi này mới kết hôn là chuyện hết sức bình thường, nhưng ở thế giới này, ba mươi tuổi mới kết hôn người khác sẽ cảm thấy cậu có vấn đề.
“Anh không đợi lâu như vậy được." Đỗ Nghiêu nói.
“Vậy anh muốn kết hôn lúc nào?" Diệp Du cảm thấy thời gian vẫn còn có thể thương lượng, sớm hơn một chút cũng không sao.
“Tháng sau anh phải đi làm một nhiệm vụ, tầm khoảng hai tháng sau sẽ trở về, chờ sau khi anh trở về rồi chúng ta sẽ đính hôn trước, sau đó dùng nửa năm để chuẩn bị hôn lễ, hoàn toàn đủ rồi."
Diệp Du rất nghiêm túc suy nghĩ, đến lúc đó cậu cũng mới hai mươi tuổi, cậu thật sự phải kết hôn sớm như vậy sao? Có điều ở thời đại này có rất nhiều người kết hôn ở độ tuổi hai mươi, nếu sớm hơn mười đến hai mươi năm, cũng sẽ có rất nhiều người kết hôn ở độ tuổi mười sáu mười bảy tuổi.
“Em suy nghĩ một chút đã, chờ sau khi anh hoàn thành nhiệm vụ trở về chúng ta lại thương lượng chuyện này tiếp." Diệp Du nói xong lại tiếp tục ăn trái cây trong tay, Đỗ Nghiêu cũng tiếp tục cướp từ miệng cậu, hai người giống như đang đùa giỡn lại giống như đang thân mật mà ăn hết chỗ trái cây kia.