Đến giờ ăn, một số người đã đến nhà ăn.
Mặc dù binh lính của ba trung đội đều dùng bữa ở nhà ăn, nhưng khu bếp của đội bếp núc và cửa sổ mức cơm của mỗi trung đội đều được ngăn cách cả, nơi dùng bữa cũng được chia ra, chỉ là vẫn thường hay có binh lính ngồi vào chỗ của trung đội khác để ăn cơm cùng với người quen.
Chỉ cần nhóm người của Diệp Du đứng ở giữa khu đất trống, binh lính của ba trung đội đều có thể nghe thấy giọng nói của cậu ấy.
"Rất xin lỗi vì đã làm phiền các vị dùng bữa. Tôi muốn thông báo một chuyện. Làm phiền thời gian vài phút của mọi người cũng không phải là vì chuyện gì đặc biệt quan trọng, mọi người vừa ăn vừa nghe cũng được thôi ạ. Tôi nói xong sẽ lập tức rời đi ngay." Đầu tiên Diệp Du lớn tiếng thu hút sự chú ý của tất cả các binh lính.
"Chuyện là thế này, vừa rồi trung đội Lục đến tìm tới tôi nói là bởi vì tôi không có tới trung đội Mãnh Sư biểu diễn khiến cho binh lính của trung đội mãnh sư rất không hài lòng cho nên hy vọng tôi có thể sắp xếp lại lịch biểu diễn. Tại đây tôi xin giải thích với những vị quân nhân của trung đội mãnh sư nguyên nhân tại sao tôi không đến biểu diễn cho các bạn xem. Nguyên nhân đầu tiên là bởi vì ngay từ đầu khi sắp xếp buổi biểu diễn thì Trung đội Lục đã quyết liệt từ chối để tôi biểu diễn cho các chiến sĩ của trung đội Mãnh Sư đồng thời đã sỉ nhục tôi một cách thậm tệ. Anh ấy nói rằng phẩm hạnh của tôi yếu kém, không đủ tư cách để biểu diễn cho những người lính của trung đội Mãnh Sư xem.”
"Nguyên nhân thứ hai chính là trước đây tôi đã từng giúp đỡ rất nhiều cho tiểu đội trưởng Đỗ Hạo của trung đội Mãnh Sư nhưng cho tới nay tôi không những không nhận được nửa lời cảm ơn từ chính miệng cậu ấy, mà còn bị cậu ấy hủy hoại danh tiếng của tôi ở khắp nơi.” Tại đây tôi muốn nói với mọi người một cách vô cùng nghiêm túc, tôi vốn dĩ không hề thích tiểu đội trưởng Đỗ Hạo, xin cậu ấy đừng đa tình vô cớ mà tự ý tung tin đồn! Tự trong lòng cậu ấy biết những chuyện xấu mình đã làm.”
"Tôi đã làm chuyện xấu gì hả? Cậu nghĩ đây là nơi mà cậu có thể ăn nói linh tinh sao?! Tốt hơn hết là cậu nên cân nhắc hậu quả trước khi nói!" Đỗ Hạo vì muốn mối quan hệ với các binh lính được gần gũi hơn, nên hôm nay vừa đúng lúc cũng đang dùng bữa ở nhà ăn. Cậu ấy nghe thấy Diệp Du mỉa mai mình trước mặt nhiều binh lính như vậy thì tức giận đến mức thay đổi sắc mặt, không chịu nổi liền đứng dậy mắng chửi Diệp Du.
“Xem ra trí nhớ của tiểu đội trưởng Đỗ không tốt lắm, vậy thì tôi xin được nhắc nhở cậu vậy.” Diệp Du nhìn Đỗ Hạo nói: “Tối hôm đó rõ ràng là Diệp Thần đã ra ngoài hẹn hò với cậu, hai người đã bị lính tuần tra phát hiện. Diệp Thần đã chạy về tìm tôi giúp đỡ. Tôi nể tình anh ấy là anh họ của tôi nên đã đã thừa nhận chuyện này thay anh ấy. Kết quả là cậu đã đồn đồn rằng tôi thích cậu, cho nên đã chủ động theo đuổi cậu. Khiến cho người khác cho rằng phẩm hạnh của tôi không tốt, không biết tự trọng, tự yêu lấy chính mình. Cậu dám nói là chưa hề làm qua đi?!"
"Hai người bạn cùng phòng của tôi có thể chứng minh rằng buổi tối hôm đó tôi không hề đi ra ngoài, phó đoàn trưởng của chúng tôi cũng biết rằng trong danh sách đăng ký xin thẻ ra ngoài vốn không hề có tên của tôi. Cậu có muốn tôi gọi họ đến đây để đối chất trực tiếp với cậu không?" Diệp Du cố tình tỏ ra vẻ nhẫn nhịn và uất ức, trong mắt còn rưng rưng nước mắt. Hay là chúng ta cùng nhau đến cục điều tra hỏi đi, để cho người của cục điều tra điều tra rõ ràng chuyện này, và cũng để cho tất cả các binh lính đều biết rằng cậu là người như thế nào! "
Sắc mặt Đỗ Hạo đen thui như đáy nồi hai tay siết chặt lại. Anh ta cực kỳ tức giận đến mức không nói được lời nào, bởi vì anh ta không thể phản bác lại những lời Diệp Du nói.
Điều Diệp Du chờ đợi chính là giây phút này. cậu biết bản thân nhất định sẽ có cơ hội để cậu nói ra sự thật trước mặt nhiều người. Nếu trước đây ở đoàn văn công cậu bất chấp mọi thứ để làm ầm lên rồi nhất mực đòi họ trả lại sự trong sạch của mình, thì kết quả cuối cùng chắc chắn là cậu ấy sẽ phải chịu hình phạt chung, rồi sau đó sự việc này vẫn sẽ bị dập tắt và không được phép nhắc đến nữa. Nói chung tuyệt đối sẽ không có được kết quả mà cậu ấy mong muốn.
Nhưng bây giờ thì khác rồi, sự thể hiện xuất sắc của cậu đã nhận được rất nhiều sự quan tâm của đồng đội. Cho dù có bị phạt cũng sẽ không quá nghiêm trọng. Mà đoàn trưởng, Phó đoàn trưởng, cùng với hai vị đội trưởng kia chắc chắn sẽ nghĩ ra cách để bảo vệ cậu.
"Vốn dĩ chuyện này cũng đã qua rồi, ai bảo là do tự tôi đã thừa nhận cơ chứ? Nhưng cậu không chỉ tung tin đồn khắp nơi để hủy hoại danh tiếng của tôi đã vậy còn vì để cho Diệp Thần có thêm cơ hội biểu diễn mà cố tình để trung đội Lục sỉ nhục tôi, nói rằng tôi không xứng để biểu diễn cho những người lính của trung đội Mãnh Sư xem, bây giờ ngay cả một lời xin lỗi cũng không có đã muốn tôi thay đổi lịch biểu diễn. Tôi chịu đựng hết lần này đến lần khác, mấy người ức hϊếp người quá đáng thế sao?” Vẻ mặt luôn cố kìm nén nước mắt của Diệp Du khiến các binh sĩ vô cùng đồng tình. Đôi khi nước mắt của bên yếu thế hơn lại là vũ khí hết sức lợi hại. Điều Diệp Du muốn chính là kết quả thế này.
“Xin lỗi vì đã làm phiền bữa ăn của các anh.” Diệp Du nói xong liền xoay người bước ra ngoài.
Tất cả binh lính đều nhìn sang Đỗ Hạo, dùng ánh mắt giận dữ để trách móc anh ta, một số binh sĩ đã trở thành fan hâm mộ Diệp Du không tự giác được mà siết nắm chặt tay kiềm nén ý định nông nổi muốn lao tới đánh anh ta.
Đỗ Hạo nhìn vào ánh mắt của những người khác, thực sự không thể nào ở lại lâu hơn, đành phải nhanh chân rời khỏi nhà ăn.
Chỉ có Trương Toàn và Lục Chí Viễn lúng túng đứng đó nhìn nhau. Trương Toàn lắc đầu rồi lại thở dài, sau đó xoay người đi khỏi. Ông bắt buộc phải báo cáo chuyện này với đại đội trưởng.