Lục Chí Viễn nghe Trương Toàn lớn tiếng gọi mình như vậy thì liền biết bản thân tránh không khỏi, chỉ có thể đi đến chỗ binh lính đang vây quanh.
"Trung đội Lục, lúc chúng ta thảo luận sắp xếp buổi diễn, việc phân bổ cho từng trung đội rất đồng đều, là anh vẫn luôn kiên quyết phản đối tổ trưởng Diệp Du đến đội các anh biểu diễn vậy thì bây giờ anh tới giải thích cho các binh lính của anh một chút về lý do tại sao không cho tổ trưởng Diệp Du đến đội các anh biểu diễn đi." Trương Toàn sẽ không gánh cái nồi này giúp Lục Chí Viễn. Nếu là Lục Chí Viễn làm cho những binh sĩ này bất mãn thì đương nhiên chính câu ta phải tới tự mình thuyết phục những binh sĩ này.
"Ồn ào cái gì?! Ồn ào cái gì?!" Đầu tiên Lục Chí Viễn lấy một chút uy nghiêm mà một đội trưởng nên có ra để uy hϊếp binh lính: "Số lượng biểu diễn không ít hơn so với hai trung đội kia. Các anh có gì không hài lòng với sự sắp xếp này??"
"Nếu có lý do thật sự hợp lý thì chúng tôi coi như không xem biểu diễn cũng không nói gì, nhưng ở đây chúng tôi chính là muốn biết lý do tại sao lại sắp xếp như thế?"
"Muốn biết lý do?! Nhiệm vụ của Quân nhân là phải phục tùng mệnh lệnh một cách vô điều kiện, tôi có cần phải nói với anh điều đó không?!”
" Nếu hiện tại ở trên chiến trường, cho dù kêu chúng tôi dùng thân đỡ đạn đi chăng nữa thì ngay cả chớp mắt chúng tôi cũng sẽ không chớp lấy một cái! Thế nhưng bây giờ cũng không phải đang ở chiến trường, cũng không phải đang huấn luyện vậy tại sao chúng tôi lại không thể yêu cầu được đối đãi công bằng?! Chúng tôi có thể biến thành vũ khí vì quốc gia cùng nhân dân, thế nhưng là người cũng sẽ có tình cảm có cảm xúc, chúng tôi muốn biết lý do thì sai ở đâu? !"
"Không sai! Chúng tôi cũng là người, chúng tôi cũng sẽ có cảm xúc!" Những binh lính khác dồn dập hưởng ứng vị binh sĩ vừa lên tiếng này.
Sau buổi biểu diễn Diệp Thần và những người khác vẫn chưa rời đi, khi nghe những lời nói của những người lính này thì trong lòng bọn họ hết sức xấu hổ. Bởi vì mỗi trung đội có số lượng buổi diễn giống nhau cho nên các binh sĩ chắc chắn không phải có ý kiến đối với số lượng buổi diễn mà phần lớn là muốn nghe Diệp Du hát.
Trong quân đội cũng có rất nhiều những mối quan hệ cá nhân phức tạp, có những lúc lời nói của một sĩ quan nhảy dù* còn không có tính thuyết phục bằng một người cựu chiến binh ở trong quân ngũ.
*nhảy dù: ý ở đây nghĩa là một sĩ quan mới tới, mới nhận chức lãnh đạo một toán quân mới thì mối quan hệ với cấp dưới không quá khăn khít không thể phục chúng.
Có rất ít những binh lính trong quân đoàn có quan hệ với Lục Chí Viễn từ trước như Đỗ Hạo, hầu hết những binh lính trong trung đội Mãnh Sư đều là những cựu binh từ các trung đoàn khác tới. Nếu Lục Chí Viễn thật sự muốn khiến cho tất cả bọn họ nể sợ thì bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu cũng đều phải nhất định có bản lĩnh làm cho họ phục, nếu không anh ta đừng hòng bày ra cái bộ dáng chỉ huy ở trước mặt họ.
Bây giờ Lục Chí Viễn muốn dùng uy nghiêm của đội trưởng để trấn áp những binh lính tỏ ra bất mãn này nhưng các binh lính không nghe theo, sau đó anh ấy lại nhỏ nhẹ khuyên nhủ các binh lính vẫn không nghe. Họ chỉ muốn có được một lời giải thích hợp lý.
Lục Chí Viễn không dám lặp lại nguyên văn lời từ chối buổi biểu diễn mà ngày hôm đó đã nói với Diệp Du. Sau này tốt nhất là không nên nói những lời đó một cách công khai, bởi vì Diệp Du đã chứng minh được sự trong sạch của mình ở đoàn văn công rồi. Lỡ như Diệp Du không nhịn được rồi làm ầm ĩ khiến cho mọi người đều biết, thì người phải xấu hổ và khó xử sẽ là cậu ấy và Diệp Thần.
Lục Chí Viễn không muốn làm lớn mọi chuyện vì vậy anh ta cam đoan với các binh sĩ rằng sẽ sắp xếp lại từ đầu việc phân chia trong buổi biểu diễn, sau đó liền kéo Trương Toàn sang một bên bảo ông ấy đi nói với Diệp Du sắp xếp lại từ đầu. Trương Toàn vẫn chưa ngu ngốc đến mức lập tức đồng ý với anh ta, trước đó Lục Chí Viễn sỉ nhục người ta như vậy, làm sao trong lòng người ta không tức giận chứ? Cậu ấy sẽ không chịu bị trút giận thay cho Lục Chí Viễn đâu. Hơn nữa trong khoảng thời gian này ông cũng nhận thấy rằng sau này chắt chắn Diệp Du rồi cũng sẽ là người của Đỗ Nghiêu. Cho dù ông không sợ đắc tội với Diệp Du thì cũng không muốn đắc tội với Đỗ Nghiêu.
Sau nhiều lần năn nỉ của Lục Chí Viễn, Trương Toàn đã đồng ý cùng anh ta đi gặp Diệp Du có điều anh ta phải tự mình nói với Diệp Du về việc sắp xếp lại buổi biểu diễn, cùng lắm ông cũng chỉ có thể khuyên nhủ vài câu thôi.
Lục Chí Viễn đi tìm Diệp Du bàn về việc sắp xếp lại buổi biểu diễn, điều này khiến Diệp Du cảm thấy có chút bất ngờ, nhưng khi nhìn thấy thái độ của Lục Chí Viễn hoàn toàn không có thành thật, sắc mặt của Diệp Du đối với anh ta cũng không dễ chịu. Diệp Du vốn không phải là người có tính khí ôn hòa, từ nhỏ đến lớn cậu ấy đã được nuông chiều cho nên thực ra thì tính khí cũng khá là tệ, chỉ là do sự giáo dục được vun đắp bao năm qua không cho phép cậu ấy dễ dàng bộc lộ ra ngoài mà thôi. Cậu ấy là một người vô cùng thù dai, hơn nữa còn là người có thù ắt phải trả.
Trương Toàn ở bên cạnh nói giúp, trước tiên là bắt Lục Chí Viễn xin lỗi Diệp Du, sau khi Lục Chí Viễn nói xin lỗi một cách miễn cưỡng lại bảo Diệp Du đừng tiếp tục so đo tính toán.
Diệp Du nhìn bọn họ một hồi sau đó bất chợt bật cười, rồi bảo Trương Toàn mời hai trung đội trưởng còn lại qua đây, nếu hai đội trưởng kia đồng ý để cậu ấy sắp xếp lại từ đầu, thì cậu ấy sẽ sắp xếp lại.
Sau khi Đỗ Nghiêu và Cố trung đội đến, Diệp Du cũng không hề nói về việc thảo luận việc sắp xếp lại màn trình diễn, mà nói với Đỗ Nghiêu rằng hy vọng sẽ thông báo lại lịch trình biểu diễn trước mặt tất cả binh lính của ba trung đội hỏi xem liệu họ có ý kiến gì không.
Đỗ Nghiêu và Diệp Du sau khi nhìn nhau một lúc rồi giao tiếp bằng ánh mắt, thì nói rằng anh ta không có ý kiến. Nếu như Đỗ Nghiêu cũng đã không có ý kiến, vậy thì Cố trung đội đương nhiên cũng sẽ không có ý kiến.