"Đây là đồ ăn do đầu bếp trong nhà anh làm, em có thể ăn cùng bạn bè. Ăn nhiều thịt khô cùng đồ hộp không tốt đâu, ăn sẽ ngán."
"Cám ơn anh, nếu như chính anh đã sẵn lòng cho thì tôi sẽ không cảm thấy mang nợ anh, trong lòng cũng sẽ không quá để ý đến chuyện này, tôi sẽ an tâm mà đón nhận." Diệp Du nhận lấy hộp cơm, cố ý dùng giọng tự tin nhấn mạnh ngữ khí cây ngay không sợ chết đứng.
"Được, như vậy là tốt nhất." Đỗ Nghiêu gật đầu sau đó quay người rời đi.
Diệp Du trừng mắt nhìn bóng lưng của Đỗ Nghiêu, trong lòng cậu cực kỳ tức giận nhưng ngay cả chính cậu cũng không biết rốt cuộc thì tại sao cậu lại tức giận.
Sau khi thấy bóng lưng Đỗ Nghiêu biến mất, Diệp Du bước nhanh tới chỗ Quý Văn đang ở phía trước chờ cậu.
Lúc ăn cơm, Diệp Du phát hiện cơm hôm nay mềm hơn so với hai ngày trước, là mức độ mà cậu có thể ăn được. Diệp Du cùng Quý Văn đều chỉ ăn cơm, Diệp Du mở hộp cơm Đỗ Nghiêu đưa cho ra rồi cùng ăn với Quý Văn.
"Ăn ngon thật!" Quý Văn ăn một miếng liền lập tức cảm thán "Tay nghề đầu bếp nhà họ tốt thật. Không hổ danh là đầu bếp trong nhà của tướng quân.”
Diệp Du nếm thử một miếng sau đó nói: "Cũng không tệ lắm.”
"Ăn ngon như vậy mà cậu lại còn nói cũng không tệ lắm? Cậu thật là kén ăn kén chọn mà." Quý Văn bất đắc dĩ lắc đầu.
Diệp Du nghĩ thầm, bởi vì tớ làm ăn còn ngon hơn chỉ là không có cơ hội tự làm.
"Xem ra Trung đội Đỗ thực lòng muốn theo đuổi cậu. Cậu nhất định phải nắm lấy thật chắc cơ hội này đó, bỏ lỡ lần này thì sẽ không còn lần sau nữa đâu. Sau này cậu muốn tìm người tốt hơn anh ta, sợ là không còn may mắn cũng như cơ hội tốt như vậy nữa đâu." Quý Văn nói.
"Không gặp thì càng tốt. Vậy thì cứ sống một mình thôi, làm người cũng đâu phải nhất định phải kết hôn.”
"Cậu đang nói gì vậy?" Quý Văn trợn mắt lên nói: "Không kết hôn? Lẽ nào cậu muốn cô độc đến cuối đời sao?"
"Tớ chỉ nói đùa chút mà thôi." Diệp Du biết, đối với người ở thời đại này mà nói thì việc không kết hôn là một việc rất khó để tiếp thu. Nếu như ở thế giới của cậu, cho dù có nói cả đời cũng không muốn kết hôn thì tuyệt đối không có ai nói gì thế nhưng ở thời đại này, ý nghĩ này rất khó thực hiện. Hơn nữa trong lòng cậu cũng biết rằng nếu cậu thật sự không có chút hảo cảm nào đối Đỗ Nghiêu thì sẽ không có chuyện cậu nhận lấy đồ của anh, Đỗ Nghiêu hẳn là cũng biết.
"Lẽ nào cậu không để ý ánh mắt của mấy nữ binh nhìn cậu đã trở nên ghen tị đến đỏ hết cả lên rồi sao? Trước khi Trung đội Đỗ xuất hiện thì Đỗ Hạo mới là đối tượng mà các nàng ngày đêm trông ngóng nhưng sau khi Trung đội Đỗ xuất hiện, cho dù so sánh thế nào thì anh ấy cũng đều xuất sắc hơn Đỗ Hạo rất nhiều. Nếu cậu không nắm chắc cơ hội lần này chính là cậu đang tạo cơ hội cho người khác đấy."
Diệp Du trầm mặc một lát sau đó lại tiếp tục căn cơm.
Sáng hôm sau, ba Trung đội trưởng sau khi ra khỏi văn phòng họp của đại đội trưởng, thì Lục Chí Viễn tăng tốc chạy tới chỗ Đỗ Nghiêu, nói với anh rằng: " Trung đội Đỗ, tôi nghe nói anh đưa đồ cho tổ trưởng Diệp Du của đội văn nghệ tận hai lần. Không phải là anh thích cậu ta chứ."
Đỗ Nghiêu quay đầu liếc mắt nhìn anh ta, không thèm để ý đến.
Lục Chí Viễn thấy Đỗ Nghiêu không trả lời thì cảm thấy có chút thật mất mặt, thế nhưng anh ta cũng biết Đỗ Nghiêu rất cao ngạo vì vậy liền tự mình tiếp tục nói: "Thấy mọi người đều là anh em trong đội nên tôi có lòng tốt nhắc nhở anh một chút. Danh tiếng của Diệp Du không được tốt, các anh đều mới từ chiến khu Cảnh Nam trở về cho nên không biết chứ mọi người đều biết đến, không tin anh có thể đi hỏi thăm một chút."
"Danh tiếng là thứ từ trong miệng người khác truyền tới, tôi chỉ tin tưởng con mắt cùng năng lực phán đoán của chính mình." Đỗ Nghiêu lạnh lùng nói.
"Cho dù anh không quan tâm đến danh tiếng của cậu ta, thế nhưng có một chuyện anh khẳng định sẽ để ý. Cậu ta có thể đã cảm mến đứa em trai Đỗ Hạo của anh, anh khẳng định bản thân sẽ thích một người yêu đứa em trai mình à?”
Đỗ Nghiêu đột nhiên dừng bước, quay đầu nhìn Lục Chí Viễn tựa như là đang muốn xác nhận tính thật giả từ thái độ của anh ta.
"Nếu anh không tin lời tôi nói cũng có thể đi hỏi một chút xem." Lục Chí Viễn bình tĩnh nói.
Đỗ Nghiêu tiếp tục đi về phía trước, lần này Lục Chí Viễn không đi theo bởi vì anh ta cảm thấy lời nói của mình đã có tác dụng.
Thời gian tới các binh sĩ sẽ không cần phải tiếp tục huấn luyện dã ngoại đặc biệt chuyên sâu, buổi diễn của đội binh văn nghệ cũng có thể bắt đầu.
Tiết mục đầu tiên là tiết mục văn nghệ tập thể của toàn bộ đại đội, không chỉ các binh sĩ tràn đầy phấn khởi chờ quan sát, các đại đội trưởng cùng sĩ quan cũng đều tới. Dù sao tại cái thời đại này không chỉ có ít hoạt động giải trí mà ngay cả điện thoại di động cùng trò chơi điện tử các thứ cũng không có. Binh sĩ ở đây mỗi ngày ngoại trừ huấn luyện ra thì thời gian nghỉ ngơi cũng chỉ có thể xem sách hoặc là đánh bài. Được xem một buổi diễn đối với bọn họ mà nói là chuyện rất đáng mong đợi.
Diệp Thần cùng các tân binh đội nhảy biểu diễn tiết mục đầu tiên, đó là một vở kịch múa dài đến mười phút, Diệp Thần làm vũ công chính nỗ lực thể hiện kĩ năng nhảy của mình. Sau khi kết thúc biểu diễn, tiếng vỗ tay nồng nhiệt của các binh sĩ làm cậu ta rất hài lòng. Diệp Thần cùng Đỗ Hạo đang ngồi ở phía dưới hai mắt nhìn nhau. Hai người nhanh chóng liếc mắt đưa tình, trong lòng ngập tràn hạnh phúc. Đỗ Hạo rất tự hào về màn thể hiện vừa rồi của Diệp Thần, ở trong lòng cũng thầm tiếc nuối rằng hai người tạm thời vẫn chưa thể công khai mối quan hệ nếu không không biết sẽ có bao nhiêu người ghen tỵ với mình.
Diệp Thần kể cho Đỗ Hạo nghe việc Đỗ Nghiêu tặng đồ cho Điệp Du, Đỗ Hạo rất ngạc nhiên khi Đỗ Nghiêu lại thích một người như Diệp Du. Sau khi kinh ngạc qua đi anh ta lại sinh ra một loại cảm giác vượt trội. Bởi vì cứ cho là bản thân không muốn thừa nhận nhưng Đỗ Nghiêu trước mắt đúng là ưu tú hơn so với anh ta. Nếu anh ta muốn vượt qua anh trai của mình thì vẫn còn cần một ít thời gian. Ấy vậy mà cái người mà Đỗ Nghiêu thích lại cực kỳ yêu mến anh ta, điều này khiến cho anh ta rốt cục cũng có cảm giác thắng Đỗ Nghiêu một lần.
Thế nhưng Diệp Thần nói với anh rằng nếu như mối quan hệ của Đỗ Nghiêu với Diệp Du bị trong nhà biết đến thì có thể sẽ ảnh hưởng lớn đến kế hoạch công khai của hai người bọn họ. Nếu như ông nội Diệp kiên quyết phản đối chuyện Diệp Du và Đỗ Nghiêu ở cùng nhau vậy thì sau này cũng nhất định sẽ kiên quyết phản đối chuyện hai người bọn họ ở cùng nhau. Diệp Thần lấy cớ như vậy để Đỗ Nghiêu nghĩ biện pháp ngăn cản chuyện này xảy ra. Đỗ Nghiêu cảm thấy cậu ta nói có lý bèn nói sẽ nghĩ cách, vì vậy mới có chuyện Lục Chí Viễn đến trước mặt Đỗ Nghiêu nói Diệp Du danh tiếng không tốt.