“Anh...” Diệp Du cạn lời, một hồi sau mới tiếp tục lên tiếng: “Người như anh sao trước sau lúc nào cũng khác nhau thế? Ban đầu anh nói thích tôi, sau đó lại nói vì hạnh phúc của tôi mà bảo tôi đừng chọn bộ đội, bây giờ lại nói muốn tôi lúc nào cũng nhớ đến anh, anh rốt cuộc muốn gì?”
“Anh hy vọng em có thể hạnh phúc, nhưng cũng hy vọng em sẽ luôn nhớ về anh, đây chính là điều anh muốn.” Đỗ Nghiêu nghiêm túc nói ra lời từ sâu thẳm trái tim.
Diệp Du trừng mắt nhìn Đỗ Nghiêu một lúc sau đó nói: “Tôi nhất định sẽ hạnh phúc, nhưng tuyệt đối sẽ không nhớ về anh, đồ của anh đưa tôi sẽ nhận, nhưng đây là đồ mà anh tự nguyện đưa, được lợi mà không nhận thì chỉ có đồ ngốc, chỉ cần là đồ anh đưa thì tôi sẽ lấy hết, nhưng tôi còn lâu mới nhớ đến anh,hứ!”
Diệp Du quay đầu xoay người rời khỏi.
Đỗ Nghiêu nhìn theo bóng lưng của Diệp Du, không nhịn được mà nở một nụ cười.
Quý Văn đứng ở cửa lớn đợi Diệp Du, đợi đến khi Diệp Du đi đến, hai người cùng nhau đi vào trong.
“Cậu và Đỗ Nghiêu vậy mà lại quen nhau? Hai người quen nhau như thế nào vậy?” Quý Văn không kìm được tò nhỏ giọng hỏi Diệp Du.
“Lần trước chẳng phải tôi kể với cậu tôi đi xem mắt với một người sao? Đó chính là anh ta.” Diệp Du nhỏ giọng trả lời.
“Thật sao?” Quý Văn kinh ngạc, sau đó lại tiếp tục hỏi: “Ban nãy anh ấy đưa cho cậu cái gì vậy?”
“Một chút thịt khô và hoa quả đóng hộp.”
“Nói vậy thì, mối quan hệ của hai người vẫn có hy vọng, anh ấy đến đưa đồ cho cậu, nhất định là có ấn tượng tốt với cậu, muốn mối quan hệ của hai người tiếp tục phát triển.” Quý Văn vẫn cảm thấy vui mừng thay cho Diệp Du.
Diệp Du mở miệng nhưng lại không biết nên nói như thế nào, chỉ đần thở dài một hơi.
Bởi vì đã đến cửa ký túc xá nên hai người chỉ có thể dừng lại chủ đề này tại đây.
Lần này Triệu Dư không có đi cùng với hai người bọn họ, cậu ta bị phân đến đại đội Chiến Báo, Diệp Du, Quý Văn cùng với Diệp Thần và một tân binh khác, bốn người cùng ở trong một phòng ký túc xá.
Bởi vì Diệp Du không ăn cơm tối cho nên vừa về tới ký túc xá liền mở một hộp hoa quả đóng hộp cùng một túi thịt khô ra ăn mấy miếng mặn rồi lại ăn mấy miếng ngọt. mùi vị của đống đồ hộp cùng thịt khô này đối với Diệp Du mà nói chỉ ngon hơn một chút so với thức ăn ở nhà ăn, miễn cưỡng có thể nuốt xuống. Cậu thật sự rất muốn bắt tay vào bật một cái bếp nhỏ để tự nấu ăn nhưng điều kiện không cho phép.
Trong lòng Diệp Du suy nghĩ, cậu không thể nấu ăn, nếu bên trong đống đồ hộp này là các loại đồ ăn ngon thì cậu vẫn có thể nuốt trôi cơm. Diệp Du nhìn chiếc hộp trong tay đột nhiên sửng sốt một chút, cậu có một ý tưởng không tồi.
Diệp Thần vừa tắm xong trở về nhìn thấy Diệp Du ngồi ở bên giường ăn đồ ăn vặt. Cậu ta vừa cất khăn mặt cùng thau tắm rửa đi, đi tới bên giường của mình rồi ngồi xuống hỏi: "Diệp Du, em quen Trung đội Đỗ hả?"
Diệp Du ngẩng đầu nhìn Diệp Thần liếc mắt một cái, không trả lời câu hỏi của cậu ta.
"Anh không ngờ em lại quen biết Trung đội Đỗ? Hai người biết nhau khi nào, quen nhau thế nào?" Diệp Thần rất hiếu kỳ, rốt cuộc thì tại sao Diệp Du lại biết Đỗ Nghiêu.
Quý Văn đang cúi đầu đọc sách, nghe Diệp Thần hỏi mãi không ngừng thì cũng ngẩng đầu liếc mắt nhìn cậu ta, sau đó quay sang nói với Diệp Du: "Ăn nhanh lên, ăn xong rồi thì đi tắm nếu không sẽ không còn nước nóng."
"Diệp Du...." Diệp Thần vẫn còn muốn tiếp tục hỏi, anh ta cảm thấy nếu không thể biết đáp án thì trong lòng sẽ rất khó chịu.
"Tớ ăn xong rồi, chúng ta đi tắm thôi." Diệp Du đứng lên nói.
"Đi thôi." Quý Văn đem sách đặt ở đầu giường sau đó đứng dậy.
Hai người cầm lấy khăn mặt cùng đồ dùng cá nhân trong chậu rồi bước ra ngoài.
Diệp Thần nhìn bóng lưng hai người biến mất ở cửa, trong lòng cực kì khó chịu, đặc biệt là Diệp Du lại làm ngơ mình. Lúc anh ta ở thế giới trước thường xuyên bị người khác phớt lờ, sau khi xuyên không anh liền thề nhất định phải trở thành nhân vật chính, khiến cho tất cả mọi người đều tập trung vào anh. Ban đầu anh ta cho rằng đây là là một chuyện rất dễ dàng. Với điều kiện của nguyên chủ chỉ cần anh dùng chút mưu kế thì thành công cũng không phải việc khó gì. Thế nhưng khoảng thời gian này anh ta lại phát hiện Diệp Du so với bản thân anh ta hình như càng giống vai chính hơn, bởi vì Diệp Du không chỉ giỏi hơn anh ta, hơn nữa còn gặp được một người đàn ông tốt hơn Đỗ Hạo.
Cho dù Diệp Thần nghĩ như thế nào cũng đều cảm thấy không cam lòng, anh ta nhất định sẽ không chịu thua như vậy, nhất định phải sống tốt hơn những người mà anh ta biết, ít nhất thì tuyệt đối cũng không thể để thua Diệp Du. Đôi khi phải có chút tâm cơ cùng thủ đoạn mới dễ dàng thành công, cho dù là ở thế giới trước hay là ở thế giới này, từ trước tới nay người làm việc lớn đều là người có tâm cơ cùng thủ đoạn. Thứ gọi là sự thật đều nằm trong tay của kẻ chiến thắng.
Nếu như không phải bởi vì Diệp Du đã biết việc của bản thân anh ta và Đỗ Hạo thì Diệp Thần nhất định sẽ lấy việc người nhà họ Diệp không thể qua lại với người nhà họ Đỗ ra mà dạy dỗ Diệp Du, thế nhưng hiện tại cho dù anh không biết xấu hổ thì cũng không có tư cách mà mang chuyện này ra nói Diệp Du. Cho nên anh chỉ có thể để Đỗ Hạo giải quyết chuyện từ bên phía Đỗ Nghiêu, ngược lại bản thân nhất định phải nghĩ cách ngăn cản Đỗ Nghiêu và Diệp Du ở bên nhau bởi vì Đỗ Nghiêu quá ưu tú, lòng ghen tị không cho phép anh ta để yên chuyện này.
Khoảng thời gian tới, đầu tiêu nhóm lính Văn nghệ sẽ đi theo đội quân y học kiến thức hộ lý cơ bản trong ba ngày. Ba ngày sau sẽ bắt đầu biểu diễn.
Ngày thứ ba, trước khi ăn cơm Đỗ Nghiêu đã đứng bên ngoài phòng ăn chờ Diệp Du, sau đó đưa cho cậu một hộp cơm.