Diệp Du và Diệp Thần cùng đi theo phía sau huấn luận viên. Diệp Du vờ như không để ý mà quay đầu lại nhìn về phía Đỗ Nghiêu đang đi ở đằng sau.
Diệp Thần cũng quay đầu nhìn về sau, nhưng người anh ta muốn nhìn đó chính là Đỗ Nghiêu có điều Đỗ Nghiêu không hề có ý muốn tiến lên, bởi vì Trương Toàn chỉ nói trung đội trưởng cùng đi tham gia thảo luận, mà Đỗ Nghiêu bây giờ mới chỉ là đội trưởng tiểu đội. Ánh mắt của hai người ngay lập tức gặp nhau giữa không trung, ngầm hiểu tối nay có thể tìm gặp nhau nói chuyện một lúc.
Đỗ Nghiêu nhìn theo bóng lưng của Diệp Du, trong lòng không kìm nổi mà vui sướиɠ. Anh hoàn toàn có thể cảm nhận được sự bối rối của Diệp Du, anh nhất định sẽ lợi dụng cơ hội này để thăng tiến tình cảm của hai người.
Đội trưởng đội quân y cũng tham gia vào lần thảo luận này, bởi vì mục đích của lính văn nghệ đến đây lần này không chỉ để biểu diễn mà còn để học một vài kiến thức về y khoa. Đây là truyền thống đã tồn tại từ rất lâu về trước. Thật ra mục đích ban đầu của quốc gia khi thành lập lính văn nghệ đó chính là học một vài nhạc cụ, sau đó sẽ biểu diễn trong thời gian binh lính nghỉ ngơi, hòa hoãn áp lực và đau thương của binh lính.
Sau khi Đoàn Văn Công chính thức thành lập, mới bắt đầu có chuyện mỗi đoàn viên đều phải theo học tập ở đội quân y. Bởi vì một khi khai chiến, nếu như lính văn nghệ không thể biểu diễn khi thế trận nguy kịch, vậy thì càng không nên làm gánh nặng cho người ở tiền tuyến mà phải giúp đỡ được cho quân y.
Sau khi toàn quốc hòa bình ổn định, lãnh đạo cấp cao của quân đội mới đưa ra yêu cầu bắt buộc phải thông qua khảo hạch của đội quân y mới có thể tham gia biểu diễn, mà việc theo quân biểu diễn này cũng sẽ mang đến cho bọn họ một số ảnh hưởng nhất định. Cũng có thể nói, nếu như không có đủ kinh nghiệm phong phú thì không thể nào nắm bắt được cơ hội trèo lên một tầng cao hơn.
Sau khi sắp xếp xong kế hoạch học tập của lính văn nghệ thì điều cần bàn tiếp theo đó chính là sắp xếp biểu diễn. Bởi vì quân đoàn chiến đấu rất có thể sẽ nhận được những nhiệm vụ khẩn cấp hoặc là phải tham gia huấn luyện đặc biệt, vậy nên thời gian biểu diễn phải được sắp xếp có tính linh hoạt.
Sau khi sắp xếp được thời gian, Trương Toàn quay ra xác nhận với Diệp Du và Diệp Thần, hai đội sẽ đến từng trung đội một để biểu diễn sau đó ghi chép lại số lần.
Lục Chí Viễn là đội trưởng của trung đội Mãnh Sư, anh ta đột nhiên ngắt lời Trương Toàn, lên tiếng nói: “Huấn luyện viên Trương, tôi có ý kiến với sắp xếp này.”
Trương Toàn ngây người ra một lúc sau đó nói: “Trung đội Lục, trước mắt đây đã là sắp xếp hợp lý nhất rồi. Hơn nữa, cho dù sau này có sự thay đổi về thời gian biểu diễn, số lần binh lính xem được biểu diễn giảm, nhưng đó cũng là chuyện không thể thay đổi.”
“Ý của tôi không phải là vậy.” Lục Chí Viễn mang theo vẻ mặt nghiêm túc nói: “Tôi nói có ý kiến, đó chính là có ý kiến về người tham gia biểu diễn, tôi cho rằng những người phẩm chất không đoan chính không nên nhận được tư cách tham gia biểu diễn. Nếu như muốn cho tinh thần của binh lính được thoải mái trong giây lát, vậy thì có thể nói tâm trạng của binh lính là vô cùng quan trọng. ”
Diệp Du vừa nghe là đã biết anh ta đang nói về cậu, mà nguyên nhân đó chính là Đỗ Hạo muốn anh ta nói như vậy.
Tranh chấp vẫn luôn tồn tại trong quân đội, khi chuyện không có ảnh hưởng đến đại cục quốc gia thì những lãnh đạo cấp cao này vì lợi ích, vì quyền lực mà tranh chấp cũng là chuyện mà mọi người ngầm hiểu. Lãnh đạo cấp cao bồi dưỡng người cho thế lực của mình cũng là một chuyện vô cùng hiển nhiên, và Lục Chí Viễn người này chính là phe của Đỗ Hạo. Vậy nên tuy rằng trên thực tế Đỗ Hạo chỉ là đội trưởng của một tiểu đội, những Lục Chí Viễn vẫn phải nghe theo lời của anh ta. Đằng sau lưng Đỗ Hạo có ông nội chống lưng nên tất nhiên chức vụ cũng sẽ thăng tiến lên rất nhanh.
Sau khi tái tổ chức binh đoàn Đông Tam Nhị Thập Nhất, có binh lính quyết định rời đi, cũng có binh lính quyết định gia nhập. Trung đội Chiến Sư của Đỗ Nghiêu gần như đều là những người binh lính cũ, còn trung đội Mãnh Sư và trung đội Lôi Sư lại là tổng hợp của những binh lính được điều từ các đoàn khác đến.
Cuộc tranh chấp của những lãnh đạo cấp cao vẫn không có dấu hiệu dừng lại, còn binh lính bình thường thì chỉ cần tuân thủ mệnh lệnh, nghe theo chỉ đạo hoàn thành nhiệm vụ là đạt yêu cầu. Nhưng trong quân của của Đỗ Nghiêu, Lục Chí Viễn hay là cả Đỗ Hạo ít nhiều cũng sẽ xảy ra một số tranh chấp giữa các binh lính với nhau.
“Không thì như thế này, hủy bỏ quyết định tôi đến biểu diễn ở trung đội Mãnh Sư, đổi thành tổ trưởng Diệp Thần biểu diễn, còn về buổi biểu diễn tập thể của tôi, nếu ai muốn đến xem thì đến, không muốn đến thì thôi, sắp xếp như vậy liệu Trung đội Lục đã hài lòng chưa?” Diệp Du biết nguyên nhân vì sao Đỗ Hạo để cho Lục Chi Viễn làm như vậy, trừ việc muốn trút giận thay cho Diệp Thần ra, thì chắc có lẽ anh ta còn muốn tăng số lần biểu diễn của Diệp Thần, để Diệp Thần trở thành tâm điểm chú ý của mọi người, cơ hội tăng tiến sẽ cao hơn. Dù sao thì cậu cũng không muốn nhìn thấy Đỗ Hạo, sắp xếp như thế này đối với cậu cũng không có hại gì.
“Tôi phản đối.” Đỗ Nghiêu đột nhiên lên tiếng.
“Anh...” Diệp Du suýt chút nữa không nhịn được mà nói ra câu anh có gì đáng để phản đối thì lại nhận ra mối quan hệ của hai người vẫn chưa thân thiết đến mức có thể nói ra những lời như vậy. Hơn nữa, Đỗ Nghiêu hiện giờ đang là trung tá, người có chức vụ cao nhất ở đây chính là anh ấy vậy nên gần như ngay trong tích tắc Diệp Du đã thay đổi câu nói ban đầu, đổi thành một câu vô cùng khách khí: “Trung đội Đỗ còn có ý kiến gì sao?”
“Ý kiến của tôi đó chính là, nếu như trung đội Lục không muốn tổ trưởng Diệp đến biểu diễn ở trung đội Mãnh Sư, vậy thì có thể đổi vị trí biểu diễn của hai vị tổ trưởng là được rồi, đổi buổi biểu diễn của đội trưởng Diệp từ trung đội Mãnh Sư thành trung đội Chiến Sư của chúng tôi, mà toàn bộ buổi biểu diễn của tổ trưởng Thần từ trung đội Chiến Sư đều đổi thành trung đội Mãnh Sư, như vậy chẳng phải sẽ giản đơn hơn nhiều hay sao?” Ánh mắt của Đỗ Nghiêu nhìn Diệp Du mang theo ý cười nhưng lời nói ra lại vô cùng nghiêm túc.