Sau khi mấy người Diệp Du về đến nhà Từ Vân ngay lập tức thông báo nhà bếp nấu canh an thần, sau khi nấu xong liền để cho Diệp Du uống vào cho bớt sợ hãi.
Diệp Tùng đã nói hết chân tướng sự việc cho Từ Vân và Diệp Kiến Đức biết. Vợ chồng hai người cho rằng tuy Tô Bình không có thật sự ra tay với Diệp Du nhưng mục đích cô ta tiếp cận Diệp Du vẫn khiến cho hai người vô cùng tức giận. Đúng là bọn họ chưa từng gặp ai không biết xấu hổ giống như cô ta. Đối phó với loại người không biết xấu hổ như thế này thì phải ra tay độc ác, khiến cô ta hoàn toàn chặt đứt ý niệm không nên có.
Buổi tối, sau khi trở về phòng nghỉ ngơi, Diệp Du nhìn lên chiếc khăn lau mà anh tiện tay vắt lên, đứng ngây người một lúc.
Nếu nói về chuyện xảy ra nằm ngoài dự kiến của anh trong ngày hôm nay thì đó chính là sự xuất hiện của Đỗ Nghiêu. Lại thêm một lần gặp lại Đỗ Nghiêu, tuy anh vẫn không thể giải thích rõ cảm xúc của chính mình, nhưng điều khiến anh ngạc nhiên đó chính là giọng điệu làm nũng của anh khi cáo trạng với Đỗ Nghiêu. Đợi đến khi anh hồi phục lại tinh thần thì lại không thể kìm nổi sự ngạc nhiên và ảo não.
Anh quyết định tạm thời không để ý đến cảm xúc kỳ lạ khi xuất hiện trước mặt Đỗ Nghiêu nữa. Cho dù như thế nào thì hôm nay anh ta cũng giúp anh giải quyết một chuyện phiền phức lớn. Anh tin rằng Tô Bình sẽ không mạo hiểm đến quấy rầy anh thêm một lần nào nữa.
Diệp Du tự cảm thấy bản thân anh là một người vẫn chưa đánh mất lương tâm nhưng anh cũng tuyệt đối không phải là một thánh mẫu để mặc cho người khác bắt nạt. Nguyên tắc của anh đó chính là nước sông không phạm nước giếng, nếu như có người vẫn cố dây dưa thì anh sẽ trả lại gấp chục lần. Anh là người có tâm cơ và thủ đoạn, nếu đã dám vươn cái tay không có ý tốt ra trước mặt anh thì phải chuẩn bị tâm lý nó sẽ bị anh chặt đứt.
Sau khi về đến ký túc xá, Diệp Du liền lấy những món đồ đã chuẩn bị sẵn đưa cho Quý Văn và Triệu Dư.
“Tớ rất là thích mùi này, vừa sảng khoái vừa lịch sự. Loại kem dưỡng da này tớ chỉ may mắn mua được một lần lúc ở trường còn lại đều bị những người có quan hệ đặt trước rồi. Giờ có thể dùng đúng là may quá đi mất, cảm ơn cậu nha Diệp Du.” Quý Văn vừa tính giá tiền vừa lên tiếng hỏi: “À tớ nghe nói sáng hôm qua mẹ của Diệp Thần đánh cậu ở ngay trước cổng chính sau đó liền bị chánh giáo Từ ở Bộ Tư pháp quân sự bắt đi rồi có phải không vậy?”
Diệp Du không hề bất ngờ khi Quý Văn biết được chuyện này. Dù sao lúc đó cũng có rất nhiều người vây quanh, chuyện này chắc chắn sớm đã bị truyền đi khắp nơi rồi.
“Trước đây khi tôi còn ở nhà của họ, mỗi tháng ba mẹ tôi đều gửi một số tiền sinh hoạt phí không nhỏ sang, giờ tôi không còn ở nhà họ nữa, họ vì muốn lấy tiền của tôi nên tính ép buộc tôi phải về nhà của họ, sau khi tôi không đồng ý thì mẹ của cậu ta liền quấn lấy tôi không tha.”
“Đây là loại người gì vậy? Đúng là không biết xấu hổ mà. Bà ta bị bắt vào Bộ Tư pháp quân sự là đáng đời rồi. Ở trước cửa lớn của Đoàn Văn Công mà còn dám ra tay với cậu, nếu như ở chỗ không có người thì khéo bà ta còn đánh ngất cậu sau đó đưa đi cũng không biết chừng? Cho rằng mình là hoàng thân quốc thích thì muốn làm gì thì làm à? Đầu óc bà ta có bị sao không vậy?” Quý Văn không nhịn được mà lên tiếng chửi.
“À đúng rồi.” Quý Văn đang đi đến tủ đựng đồ lấy tiền thì sực nhớ ra một chuyện, sau đó liền lấy ra một lọ thuốc đưa cho Diệp Du: “Hôm qua có một binh sĩ mang thứ này đến trước cổng lớn, tớ cố tình mang về giúp cậu đấy, nhìn thì có vẻ giống như là thuốc bôi ngoài da.”
Sau khi Diệp Du nhận lấy thuốc thì ngây người ra một lúc. Anh không ngờ Đỗ Nghiêu lại thật sự cho người mang thuốc bôi ngoài da đến đây.
“Cậu bị mẹ của Diệp Thần đánh bị thương rồi à? Bị thương ở đâu vậy? Có nặng lắm không?” Quý Văn lo lắng lên tiếng hỏi.
“Tôi không có bị thương, chỉ có một vài vệt đỏ thôi. Lúc về đến nhà đã tan hết rồi, không sao hết.” Diệp Du nhìn vào hộp thuốc trên tay nói.
Quý Văn gật đầu, sau đó lại tò mò hỏi: “Người mang thuốc đến cho cậu là ai vậy?”
“Một người quen của tôi.” Diệp Du cất hộp thuốc ở trên tay đi sau đó chuyển chủ đề: “Hai ngày nay trừ chuyện tớ bị đánh ra thì còn có chuyện gì khác xảy ra không?”
“Có thì cũng có, nhưng cũng không phải là chuyện gì lớn, chỉ là chuyện do tớ quan sát được sau đó đoán mò thôi.”
“Nói ra cho tôi nghe đi.”
“Tân binh như chúng ta chắc rất nhanh sẽ phải đến các quân đoàn biểu diễn đó, mấy người dẫn đầu và giảng viên ở đây hình như đều bắt đầu chuẩn bị sắp xếp rồi. Hình như năm ngoái thời gian bắt đầu không phải là lúc này nhưng cũng có thể là do thời gian rút ngắn hơn so với các năm trước.”
“Vậy à?” Diệp Du nghĩ, nếu như đúng thật là sắp phải đến quân đoàn chiến đấu biểu diễn thì anh sẽ bị điều đến đâu?