"Các cậu cũng theo bọn họ tới bộ quân pháp một chuyến, nói rõ tình hình ra. Có điều các người có xe chứ? Nếu như không có thì có thể ngồi xe của chúng tôi cùng đi." Chính giáo Từ nói với Diệp Du.
"Anh của cháu lái xe lại đây, bọn cháu theo phía sau là được ạ." Diệp Du trả lời.
Đỗ Nghiêu nhìn Diệp Du, hai người nhìn nhau mấy giây sau đó mỗi người đều tự đi về xe của mình. Thời điểm bọn họ đối mặt với nhau tâm tình cũng không có giống như vẻ ngoài bọn họ thế hiện ra, thế nhưng vào giờ phút này không phải là lúc tiện để nói chuyện.
Diệp Tùng mở cửa xe giúp Diệp Du, chờ tới khi Diệp Du lên xe rồi thì anh ta mới vòng qua bên còn lại, đặt túi hành lý của Diệp Du ra sau xe sau đó khởi động xe xuất phát.
"Xin lỗi, nửa đường xe hỏng mà tìm một lúc lâu mới thấy được một cái boot điện thoại, gọi về nhà bảo tài xế đánh thêm một chiếc xe qua cho nên mới tới chậm, để em bị bắt nạt rồi." Diệp Tùng giải thích. Anh cảm thấy nếu như không phải là do anh tới chậm thì Diệp Du cũng sẽ không bị bắt nạt, trong lòng anh cảm thấy cực kỳ áy náy.
"Không sao, em không sao." Diệp Du lấy cái khăn tay ra lau mặt.
"Em yên tâm đi, anh trai em nhất định sẽ trả thù giúp em." Diệp Tùng thầm nghĩ Tô Bình là một người phụ nữ, đã vậy còn là trưởng bối nên anh ta khó mà làm ra loại chuyện quá đáng, có điều việc chỉnh Diệp Hồng đối với anh ta lại là một việc cực kỳ dễ dàng. Dù sao thì chỉ cần có tiền là có thể sai khiến được cả ma quỷ. Không cần anh tự mình động thủ thì anh ta cũng có thể làm ra một cái bẫy để Diệp Hồng tự mình rơi vào. Thật sự cho là một nhà bọn họ rất dễ bị bắt nạt như vậy sao?
"Không cần." Diệp Du cũng không định giấu Diệp Tùng. Cậu đem những chuyện vừa nãy phát sinh nói ra hết cho Diệp Tùng nghe.
Diệp Tùng nghe xong thì cũng không có tức giận như ban nãy nữa, ngược lại anh còn khen Diệp Du làm rất tốt. Nên chỉnh bọn họ như vậy mới được, để xem sau này bọn họ có còn tiếp tục dây dưa như vậy nữa không.
Sau khi đến bộ quân pháp, Diệp Thần lập tức gọi điện thoại về nhà để cho ông cụ Diệp cùng Diệp Kiến Hiền qua đây một chuyến.
Diệp Tùng cũng gọi điện thoại về nhà, bởi vì anh biết sau khi ông cụ Diệp đến thì nhất định phải có một người có thể đối kháng trực tiếp với ông ta mà người có thể làm được chuyện này chỉ có thể là Diệp Kiến Đức ba của anh. Chỉ có ba anh mới có can đảm cãi tay đôi với ông ta.
Chính giáo Từ đích thân nói rõ mọi chuyện mà ông chứng kiến, còn chuyện sau đó đều để cho bộ quân pháp đích thân xử lý. Bọn họ còn phải tham gia một buổi hội nghị cực kỳ trọng yếu cho nên sau khi nói rõ tình huống liền lập tức rời đi.
Đỗ Nghiêu đi tới trước mặt Diệp Du, đưa cái khăn mặt ướt nhẹp cho Diệp Du nhắc: "Khăn mới, còn chưa dùng."
"... Cảm tạ." Diệp Du do dự một chút, nhưng vẫn nhận lấy cái khăn mặt kia.
"Tay có còn đau không?" Đỗ Nghiêu nhìn Diệp Du hỏi.
Diệp Du lắc lắc đầu.
"Chỗ của tôi có thuốc trị thương rất tốt. Tới chiều tôi sẽ bảo người đưa qua cho cậu." Đỗ Nghiêu muốn nhìn thử cánh tay của cậu có phải đều đã sưng đỏ lên rồi không, có điều anh không thể động thủ với cậu ở ngay tại đây được.
"Không cần." Diệp Du lập tức cự tuyệt nói: "Còn chưa tới nông nổi phải xoa thuốc. Chờ tới khi tôi về đến nhà thì sợ là đều đã tan hết rồi."
"Vậy thì giữ lại sau này còn có cái để dùng." Đỗ Nghiêu nói thật: "Làn da của cậu vừa nhìn qua đã thấy rất dễ bị thương."
"Thật sự không cần đâu. Cho dù là thuốc gì thì nhà tôi cũng đều có thể mua." Diệp Du nhìn về phía bên cạnh một chút, cậu thấy có nhiều người đang nhìn bọn họ thì nhỏ giọng nói: "Anh đi nhanh đi, chúng ta không quen biết mà anh cứ nói chuyện với tôi như vậy sẽ khiến người khác hiểu nhầm mất."
Đỗ Nghiêu nhìn chằm chằm vào gương mặt của Diệp Du trong chốc lát sau đó quay người nhanh chân đi ra ngoài, sau khi lên xe thì tăng tốc đuổi kịp xe của đám người Từ chánh giáo. Vừa nãy anh rất muốn tự tay lau mặt giúp Diệp Du thế nhưng anh hiểu rõ lúc này chưa phải lúc. Từ lúc sinh ra tới nay đây là lần đầu tiên anh sắp mất đi kiên nhẫn không muốn tiếp tục thận trọng từng bước mà chỉ muốn dùng tốc độ nhanh nhất để có thể đạt đến mục đích cuối cùng của chính mình.