Khi Diệp Du còn nhỏ chỉ dùng một phần năng lực của cậu. Bất kể là dạy cậu cái gì cậu cũng đều học được rất nhanh. Khi mới bắt đầu, ba mẹ cậu cũng rất mừng vì cậu là thiên tài nhưng khi cậu dần dần lớn lên, ba mẹ cậu lại bắt đầu trở nên lo lắng và sợ hãi.
Nguyên nhân lo lắng là vì bọn họ phát hiện ra Diệp Du không đơn giản chỉ là thiên tài, cậu giống như một người có siêu năng lực vậy. Thậm chí cậu không cần người khác dạy cũng học được bất cứ thứ gì mà cậu muốn học. Có những thứ mà người khác cần đến mười năm thậm chí mà mấy chục năm mới có thể tinh thông nhưng cậu chỉ cần nhiều nhất là hai tháng thì đã có thể làm được đến mức thông thạo.
Ba mẹ cậu nghĩ tới việc cậu có siêu năng lực là bởi vì công ty của ba cậu sẽ tiếp xúc với một số bộ phận bí mật, mà từ những bộ phận bí mật này ba cậu biết được trên thế giới thật sự có siêu năng lực tồn tại. Quốc gia sẽ đưa những người có siêu năng lực này đi sau đó bí mật bảo vệ, để bọn họ tiến hành huấn luyện sau đó sẽ để họ làm những việc mà người bình thường không là được.
Ba mẹ cậu không hy vọng cậu bị đưa đi bởi vì huấn luyện quá vất vả lại còn nguy hiểm. Nếu cậu mà bị đưa đi thì bọn họ không biết đến bao giờ mới gặp lại nhau được. Ba mẹ cậu chỉ muốn cậu vui vẻ bình an mà sống hết một đời, không muốn cậu đối mặt với những vấn đề đó cho nên họ sẵn sàng nỗ lực nhiều hơn.
Diệp Du trưởng thành sớm, cho nên dù cho lúc đó anh còn nhỏ tuổi nhưng cũng đủ biết tâm tình muốn bảo vệ cậu của ba mẹ và anh trai, cũng vì thế cho nên cậu luôn cố gắng phối hợp theo kế hoạch của bọn họ.
Vì vậy trong mắt người ngoài Diệp Du là người không cần biết cái gì cũng đều có thể làm rất tốt, nhưng sở trưởng nhất là làm một thiếu gia ăn chơi và hưởng thụ. Cho nên những người quen biết cậu đều biết cậu là một người rất thông minh nhưng tuyệt đối không ai nghĩ theo hướng siêu năng lực, bởi vì cậu khống chế rất tốt. Việc hoàn toàn ẩn giấu đi năng lực bản thân, hay là việc đem năng lực của bản thân phát huy đến mức cao nhất đều là biện pháp cực kỳ ngu ngốc. Chỉ có thỏa hiệp và thể hiện sự nhiệt tình cả mình trong vài ba phút cùng với việc có mới nới cũ mới là lựa chọn tốt nhất.
Mấy ngày sau, đội văn nghệ lại được nghỉ, Diệp Du vẫn gọi điện về nhà như thường lệ, cậu bảo Diệp Tùng ngày mai đến đón mình.
“Các cậu có gì muốn ăn không? Tôi đem đồ từ nhà tới cho các cậu.” Diệp Du vừa gấp đồ vừa hỏi.
Triệu Du lắc lắc đầu.
Lý Văn nói: “không có cái gì đặt biệt muốn ăn có điều cậu có thể mang cho tôi hai chai dưỡng ẩm mà nhà cậu bán không? Hôm trước tôi đi ra trung tâm thương mại ở ngoài câu lạc bộ quân sự mua nhưng không có mua được. Ông chủ ở đó nói cái đó bán chạy quá lại khó nhập được hàng, cho dù có đi đến trung tâm thương mại Nhã Hưng của nhà cậu cũng khó mà mua được.”
“Biết rồi.” Diệp Du gật đật đầu nói: “Đem cho cậu và Triệu Du mỗi người hai chai, còn cái gì khác cần đem không? Sữa tắm, dầu gội, kem đánh răng, đều đem một ít cho các cậu?”
“Được, cậu xem mà đem vậy, đến lúc đó tính xem bao nhiêu tiền, tôi đưa cho cậu một lần.” Lý Văn nói
“Không cần đâu. Mấy cái này ở nhà tôi nhiều lắm. Đường nào cũng dùng không hết, giống như mấy quả quýt mà hôm bữa tôi hái trong vừa về cho hai người vậy, không cần các cậu phải trả tiền lại đâu.”
“Vậy không được, tôi còn mong sau này nếu dùng hết rồi thì lại nhờ cậu đem nữa. Nếu như không trả tiền thì lần sau sao tôi còn mặt dày mở miệng nhờ cậu đem thêm chứ?”
Triệu Du ở một bên cũng yên lặng gật đầu tựa như đồng ý với lời nói của Lý Văn. Đồ ăn thì mọi người có thể trực tiếp chia nhau ăn nhưng dùng không đồ của người khác như vậy thì không tốt lắm với lại mấy cái đồ đó đều không rẻ, cứ có là bạn bè thì cũng không thể dùng không được.
“... Thôi được.” Diệp Du nghĩ một chút, cảm thấy mặc dù cậu không để ý chút tiền này nhưng cũng phải suy nghĩ đến cảm nhận của bọn họ, mỗi người đều có một giới hạn không thể phá vỡ.
Sáng ngày hôm sau, Diệp Du đi ra khỏi cửa lớn của đoàn văn công, tìm một lúc ở chỗ đậu mấy chiếc xe cũng không thấy xe của Diệp Tùng đâu. Cậu nghĩ chắc có lẽ anh cậu có việc gì đó làm chậm trễ thời gian rồi, cậu đứng ở đây đợi một lát là được rồi.
Ở thời đại này, có thể vào được trong đoàn văn công là một chuyện rất vinh quang cho nên đến khi nghỉ phép những người có thể về nhà đều được người nhà đến đón. Bọn họ cảm thấy cho dù không vào được bên trong thì đứng ở bên ngoài nhìn ngắm cũng được rồi. Có điều thời đại này người có thể vừa có nhà còn có xe rất ít cho nên cho dù có người nhà đến đón thì đa số mọi người đều đi đến ngã tư phía trước đợi xe.
Diệp Du biết là Diệp Tùng đến đón cậu cho nên mới không đi tới ngã tư phía trước mà trực tiếp đứng ở ngoài cửa lớn đợi. Một người bước xuống từ chiếc xe đang đỗ ở bên canh, bước từng bước lớn về phía Diệp Du. Diệp Du quay đầu nhìn thấy người kia ngay lập tức đi về phía trước.