Hai người đi đến góc hoa viên phía sau ký túc xá, Diệp Du nhìn Diệp Thần hỏi: “Anh muốn nói gì?”
“Cậu, có phải vẫn còn giận vì chuyện lúc trước? Tôi thực sự rất xin lỗi, xin lỗi.” Trong lòng Diệp Thần thật sự thấy có lỗi, chỉ là anh ta không hối hận vì đã để Diệp Du gánh tội thay. Nếu như quay lại một lần nữa anh ta vẫn sẽ chọn làm như vậy, chỉ là anh ta sẽ làm hoàn mỹ hơn một chút sẽ không để bản thân bị lôi vào.
“Ba chữ thật xin lỗi này phát ra từ trong miệng anh đều không có một chút giá trị và ý nghĩa nào cả. Anh nói không thấy mệt, nhưng tôi nghe thì đã nghe nhiều đến mức cảm thấy rất phiền rồi. Không bằng như thế này, về sau không cần biết anh làm bất cứ việc gì không tốt đối với tôi cũng đều không cần phải nói xin lỗi, bởi gì cho dù anh có nói một vạn lần, cho dù có nói đến rách cả cổ họng thì tôi cũng không bởi vì câu xin lỗi đó mà lựa chọn tha thứ cho anh đâu, cho nên đơn giản là anh đừng nói nữa.”
Diệp Thần cúi đầu im lặng, vốn dĩ anh ta tưởng việc Diệp Du thích Đỗ Hào có giá trị lợi dụng rất lớn. Mặc dù anh ta cũng cảm thấy có lỗi vì đã lợi dụng Diệp Du nhưng lại cảm thấy đó là việc đương nhiên. Lúc trước anh ta cứ nghĩ rằng, Diệp Du là người cam tâm tình nguyện bị lợi dụng cho nên không thể trách cậu ta được. Nhưng mà bây giờ Diệp Du không muốn để cho anh lợi dụng nữa, đột nhiên anh ta có chút không biết phải làm thế nào mới tốt.
Diệp Du chỉ cần nhìn vào ánh mặt của anh ta cũng đã có thể đoán được anh ta đang nghĩ gì: “Nếu như ngoài câu xin lỗi ra anh không có gì để nói nữa vậy thì tôi đi trước đây.”
“Đợi một chút!” Diệp Thần lập tức nói với Diệp Du: “Tôi với mẹ tôi đã nói rõ chuyện của cậu với ông nội rồi. Ông nội cũng đã đồng ý cho cậu quay về rồi. Đợi lần nghỉ phép tiếp theo chúng ta cùng nhau trở về đi.”
“Nói rõ giúp tôi?” Khóe môi của Diệp Du nở ra một nụ cười trào phúng, cậu nói: “Nói thật dễ nghe, là do tháng này các người không còn nhận được tiền sinh hoạt phí do ba mẹ tôi gửi cho các người nữa cho nên trong lòng bắt đầu gấp gáp rồi chứ gì? Thiếu đi mất một phần thu nhập, phí sinh hoạt của các người cũng không thể không giảm bớt chứ gì? Tại vì quen dùng tiền của người khác rồi cho nên giờ dùng tiền của chính mình nhất định là cảm thấy đau lòng đi. Nếu tôi nhớ không nhầm thì lần trước ba mẹ cậu mua một đống đồ từ nước ngoài về, chính là đang đợi tiền sinh hoạt phí ba mẹ tôi đưa để thanh toán đi?”
“....Lời này không thể nói như vậy được. Ba mẹ tôi thực sự đã dùng số tiền đó của nhà cậu, nhưng bọn họ cũng đâu có đối xử tệ với cậu đúng không? Với lại người tiếp xúc với nhau lâu, cũng sẽ sinh ra tình cảm. Chúng tôi thực sự hy vọng cậu có thể về nhà ở, thật đó, cậu tin tôi, tôi thực sự rất muốn cậu quay về. Thứ nhất chúng ta cũng có bạn đồng hành, thứ hai cậu tới lui qua lại với chúng tôi đối với bản thân cậu cũng có rất nhiều cái tốt. Lúc cậu ở trong đoàn văn công, đám người kia cũng vì gia đình gia giáo mà xem trọng cậu, các vị lãnh đạo cũng vì mặt mũi của ông nội nên mới chiếu cố cậu nhiều hơn. Không cần biết ba mẹ tôi nghĩ như thế nào, nhưng tôi thực sự suy nghĩ cho cậu cho nên mới hy vọng cậu quay về.”
“Những lời này anh có thể thuyết phục được bản thân anh, cũng có thể thuyết phục được những người khác tin, nhưng tuyệt đối không thể thuyết phục được tôi.” Diệp Du dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn anh ta hỏi: “Rốt cuộc thì anh đang cố ý giả vờ tốt bụng? Hay là đến bản thân anh cũng bị chính anh lừa gạt luôn rồi? Thật sự cảm thấy bản thân mình rất tốt bụng sao? Hay là đều có?”
“Tôi... Tôi thừa nhận tôi không phải là một người hoàn hảo, tôi cũng có thất tình lục dục cho nên cho dù có một nữa là có tâm tư riêng, nhưng là xin cậu tin tưởng, tôi tuyệt đối không xấu đến nỗi làm ra những chuyện thương thiên hại lý.” Diệp Thần nghiêm túc giải thích.
Diệp Du nở nụ cười châm biếm, lắc lắc đầu, sau đó quay người rời đi.
“Diệp Du....” Diệp Thần nhìn bóng lưng rời đi của Diệp Du thì trong lòng rất gấp gáp. Nếu Diệp Du không quay về nhà cũng anh ta thì rất nhiều kế hoạch sau này của anh ta đều sẽ không có cách nào thực hiện rồi.
Sau khi về tới ký túc xá, Diệp Du đi đến bên bàn ngồi xuống tiếp tục đọc sách, cách một lúc lại lật một trang. Thực tế thì cậu căn bản không có đang xem nội dung trong sách mà suy nghĩ đến những việc khác, việc xem sách chỉ làm bộ cho có vậy thôi. Cuốn sách có đồ dày vừa phải nằm trong tay Diệp Du, cậu chỉ cần mười phút thì đã có thể nhớ hết không thiếu một chữ, năng lực như vậy so với những người nhìn một lần đã không thể quên còn lợi hại hơn nhiều, bởi vì thậm chí cậu không cần phải nhìn rõ từng chữ một.