Những ngày tiếp theo phó đội trưởng sẽ sắp xếp những người xem mắt có tình cảm với nhau, đi vô lần xem mắt thứ hai sau đó họ sẽ tự quyết định xem có nguyên ý tiếp tục qua lại với nhau hay không.
Những người đi xem mắt ngày hôm đó, từng người từng người bị gọi đến văn phòng của phó đội trưởng, đến khi tới lượt Diệp Du thì phó đội trưởng đưa cho cậu một xấp giấy và nói: “Hôm đó tuy rằng cậu đi về sớm nhất nhưng số người muốn cậu đến với lần xem mắt thứ hai này là nhiều nhất. Tất cả có ba mươi người, cậu xem thử xem trong số này có người nào cậu muốn gặp mặt lần thứ hai không.”
Diệp Du nhận lấy xấp giấy rồi từng tờ từng tờ lật xem. Cậu không thể nói rõ được tâm trạng lúc này là gì, giống như là đang chờ đợi điều gì đó. Nhưng mà cậu lật hết một lượt bên trong cũng không có nhìn thấy tên của Đỗ Nghiêu. Cậu lập tức có một cảm giác rất tức giận.”
“Xin lỗi phó đội trưởng, ở đây không có người mà tôi muốn gặp mặt lần thứ hai.” Diệp Du đặt xấp giấy lại trên bàn của phó đội trưởng.
“Cậu chắc chắn chứ? Trong đó có mấy người rất thích hợp với đội tuổi của cậu, tiền đồ của họ cũng đang phát triển, còn có hậu thuẫn gia đình, đều rất đáng để suy nghĩ.” Phó đội trưởng không thể nói quá thẳng thắn nhưng ông cũng rất nỗ lực mà ra dấu cho Diệp Du. Nếu những người tốt đều bị chọn hết rồi thì về sau có lẽ cậu sẽ hối hận.
“Tôi lại nghĩ như thế này, dù gì thì bây giờ tôi cũng còn trẻ, đã vậy còn là một tân binh nên muốn đặt nhiều tâm tư vào việc thăng tiến của bản thân hơn. Tôi muốn đợi đến khi bản thân đủ ưu tú rồi sau đó mới suy nghĩ tới chuyện chung thân đại sự.”
“Cậu chắc không phải là, vẫn đang nhớ về ai kia đó chứ?”
“Đội trưởng, chuyện lần trước là do tôi nể tình tôi vào Diệp Thần là anh em họ nên mới giúp cậu ta đỡ tội, tôi thật sự không có thích Đỗ Hào, cũng không có bất cứ suy nghĩ gì đối với anh ta.”
“Thôi được, đã là suy nghĩ của bản thân cậu vậy thì chúng tôi cũng tôn trọng quyết định của cậu. Bất quá thì, tôi cảm thấy mấy ngày này cậu vẫn nên tranh thủ chút thời gian, suy nghĩ kỹ lưỡng lại xem, nếu như có muốn thay đổi suy nghĩ thì vẫn có thể đến tìm tôi.”
“Cảm ơn đội trưởng đã quan tâm.”
Sau khi Diệp Du về đến ký túc xá, càng nghĩ lại càng tức giận, bởi gì Đỗ Nghiêu nói những lời đó với cậu nên nó cứ liên tục xuất hiện trong đầu của cậu. Vốn dĩ cậu muốn gặp mặt Đỗ Nghiêu một lần nữa để nói rõ ràng với anh ta rằng cậu không phải là người chỉ sống vì bản thân mình nên cố ý không chọn kết hôn với quân nhân, nhưng cũng sẽ không vì bất kỳ mục đích nào khác nên mới kết hôn với quân nhân. Nếu một ngày nào đó cậu lựa chọn kết hôn vậy thì đó nhất định là vì cậu yêu người đó thật lòng, không cần biết người đó có phải là quân nhân hay không.
Nhưng tên khốn nạn đó, nói nhiều cái dễ nghe như vậy nhưng lại không chọn gặp lại cậu lần nữa. Chẳng lẽ tên đó cố ý chơi cậu sao? Nếu thực sự là như vậy, vậy thì cậu nhất định sẽ cho anh ta biết cố ý chơi cậu thì sẽ có kết quả như thế nào!
Diệp Du âm thầm quyết định, nếu lần sau còn gặp Đỗ Nghiêu thì nhất định sẽ nói rõ ràng với anh ta.
Sau đó một tháng trôi qua, Diệp Du không có bất cứ cơ hội nào gặp được Đỗ Nghiêu, tất nhiên Đỗ Nghiêu cũng không có chủ động đến tìm cậu. Diệp Du thông qua tin tình báo từ Lý Văn nên biết được trung đoàn của Đỗ Nghiêu đang được cải cách lại.
Một đoạn thời gian sau cậu cũng bình tĩnh lại, tâm tình của Diệp Du lại hồi phục không có một gợn sóng nào, cậu cảm thấy không nhất định phải quá thân thiết với Đỗ Nghiêu. Đỗ Nghiêu nghĩ như thế nào đều là việc của anh ta, cậu cứ nhất nhất để ý làm gì. Không cần biết về sau cậu có còn gặp được Đỗ Nghiêu hay không thì cậu đều sẽ giữ được một trái tim bình tĩnh. Cứ cho Đỗ Nghiêu lại xuất hiện trước mặt cậu một lần nữa thì cậu cũng không nhất định phải tới trò chuyện với anh ta, cậu cũng sẽ không bị anh ta ảnh hưởng nữa. Mặc dù tên khốn nạn đó đẹp trai như vậy, đôi mắt như có móc câu câu dẫn người, nói ra lời nói còn có thể làm loạn tinh thần của cậu, nhưng cậu không để tâm một tý nào!
Sau khi luyện tập xong về lại ký túc xá, ba người đều rảnh rỗi không có việc gì để làm vì thế mỗi người tự lấy sách ra đọc. Nếu muốn thăng chức lên một cấp bậc cao hơn thì trình độ văn hóa cũng rất quan trọng. Mỗi năm đều có rất nhiều tân binh gia nhập, điều này cũng đồng nghĩa với việc mỗi năm cũng sẽ có rất nhiều người rời đi. Ở bất kỳ thế giới nào cũng đều tồn tại một quy luật đào thải của riêng mình.
Đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa, ba người đồng thời nhìn về phía cửa. Lúc này Diệp Thần đã đẩy của ra, anh ta đứng ở ngoài cửa nói với Diệp Du: “Tôi muốn nói chuyện với cậu một chút, được không?”
“Có gì đáng nói chứ?” Lý Văn nhìn Diệp Du nhỏ tiếng nói, lại dùng ánh mắt ra hiệu cho cậu đừng đi.
Diệp Du suy nghĩ một chút sau đó đứng dậy đi ra ngoài. Cậu nói với Diệp Thần: “Đi thôi.”
Lý Văn nhìn bóng lưng hai người rời đi cũng lắc lắc đầu tỏ vẻ hết cách.