Diệp Du trầm mặc nhìn anh ta một lúc, sau đó cầm lấy bút trên bàn, ép bản thân vô trong trạng thái phỏng vấn, cố gắng đừng để đối phương ảnh hưởng đến tâm tình của bản thân.
“Cậu tên là gì?” Diệp Du hỏi
“Đỗ Nghiêu”
“Cái gì Nghiêu?”
Đỗ Nghiêu lấy bút chì từ chỗ Diệp Du, viết tên của bản thân lên giấy sau đó trả bút cho Diệp Du.
Diệp Du nhìn vào hai chữ trên giấy, trong lòng sinh ra một cảm giác rất lạ. Cái tên này khiến cho cậu có cảm giác rất quen thuộc có điều cậu không nhớ ra được gặp qua khi nào. Nhưng cậu có thể xác định trong khi cậu đọc quyển sách này thì không có cái tên Đỗ nghiêu tồn tại. Trước mắt cậu thấy có nhiều sự việc xảy ra nhưng trong sách không có nhắc đến, thậm chí có nhiều khi cậu cảm thấy đây không hoàn toàn là thế giới trong sách mà là thế giới sống của một người nào đó viết lại vào trong cuốn sách này.
“Tuổi.” Diệp Du vực lại tinh thần tiếp tục hỏi.
“Hai mươi sáu, lớn hơn cậu bảy tuổi, nhưng tôi cảm thấy, chênh lệch tuổi tác không phải yếu tố gì xấu.”
“... Trong nhà có bao nhiêu người?”
“Thành viên gia đình có chút phức tạp, nhưng mà đối với tôi người nhà chỉ có mấy người quan trọng như ông nội, bà nội và ba tôi, còn lại đối với tôi không quang trọng. Cậu không cần quan tâm cũng không sao.”
“Thu nhập bao nhiêu?” Diệp Du nỗ lực để giữ vững tinh thần thái độ làm việc công để phỏng vấn.
“Cái này... Thu nhập của tôi đều do mẹ tôi lãnh giúp tôi cho nên trước giờ tôi cũng không biết tôi kiểm bao nhiêu tiền, nhưng mà có một chuyện tôi có thể chắc chắn là đối tượng tương lai của tôi, tuyệt đối sẽ không cần phải vì vấn đề tiền bạc mà đau đầu.”
“Có một chuyện, tôi bắt buộc phải nói rõ ràng mới cậu.” Diệp Du nghe Đỗ nghiêu trả lời nghiêm túc như vậy thì cảm thấy bản thân nên nhắc nhở anh ta: “Tôi căn bản không muốn tới xem mắt, bởi vì tôi hoàn toàn chưa có dự tính muốn kết hôn, cho nên..... anh hiểu đó, chúng ta chỉ cần làm cho đủ quy trình là được rồi, anh không cần phải quá nghiêm túc như vậy.”
“Cậu cũng không cần lo lắng quá, thả lỏng một chút, tôi sẽ hoàn toàn tôn trọng mong muốn của bạn. Cậu nói tôi không cần phải quả nghiêm túc vậy thì tôi không nghiêm túc nữa, cậu hi vọng tôi nghiêm túc đối với chuyện này vậy thì tôi liền nghiêm túc làm việc. Nếu cậu chỉ muốn làm bộ đến xem mắt, tôi sẽ phối hợp với cậu, cậu muốn hỏi bất cứ vấn đề gì, tôi cũng sẽ thành thật trả lời cậu.”
“Anh.....tại sao lại đến xem mắt?” Mặc dù Diệp Du nhìn không ra tâm tư của Đỗ nghiêu, nhưng cậu cũng có thể nhìn ra được tính khí và tâm trạng của anh ta. Thứ này không phải là thứ mà gia đình bình thường có thể bồi dưỡng ra được, chắc chắn người nhà anh ta rất có bối cảnh, vả lại người này còn trẻ tuổi mà đã làm trung tá thì khẳng định đã lập được không ít chiến công, nếu không binh lính rất khó phục tùng. Người như vậy mà lại đến đây xem mắt.
“Khi tôi xem phần biểu diễn của cậu, tôi đã bị thu hút bởi giọng hát của cậu. Giọng hát của cậu rất hay, cứ nằm mãi trong đầu tôi không mất đi. Khi tôi biết có cuộc xem mắt này, tôi đã nghĩ có thể sẽ có cơ hội gặp cậu cho nên đã xin đến đây. Tôi nói như vậy, bởi vì muốn để cho cậu đừng quả cảm thấy có áp lực. Cái này đều là cảm nhận của tôi, cậu không cần để ý.”
Không có ai lại không thích được người khác khen ngợi, đặc biệt là khi đối phương lại là người trông không giống một người dễ dàng khen ngợi người khác. Cho dù là Diệp Du cũng bất giác cảm thấy rất dễ chịu khi nghe những lời khen của Đỗ nghiêu.
“Cho nên anh tốn công đến đây một chuyên cũng không phải là đến xem mắt mà chỉ đến để gặp tôi một lần?”
“Con người thường sẽ sinh ra chút khát vọng đối với những thứ tốt đẹp, bất quá tôi cũng tự nhận thức được mặc dù tôi có chút động tâm đối với cậu nhưng cũng không đồng nghĩa với việc tôi muốn có được cậu hoặc là nhất định phải ở bên cạnh cậu. Rốt cuộc thì bất cứ lúc nào tôi cũng có thể phải xông ra chiến trường, cũng bất cứ lúc nào cũng đối mặt với cái chết. Mỗi khi tôi thập tử nhất sinh trên chiến trường, tôi sẽ nghĩ rằng may mắn tôi chưa có người yêu chứ không để lại một mình cậu ấy vậy không phải rất đáng thương sao. Cho nên tôi chỉ muốn giữ một chút tốt đẹp của cậu trong lòng, không muốn biến cậu thành kẻ đáng thương.”
Diệp Du sững sờ, lời Đỗ Nghiêu nói làm cho tay cậu bất giác nắm chặt, trong thâm tâm có một cảm giác rất tức giận.
Đỗ Nghiêu nhìn Diệp Du tiếp tục nói: “cho nên khi mới bắt đầu, thời điểm cậu nói cậu không thực sự đến để xem mắt, tôi mới nói là không thể tốt hơn được nữa, từ sâu trong thâm tâm tôi luôn hy vọng cậu không chọn một người lính để làm bạn đồng hành trong tương lai, để tránh khỏi việc cuộc sống sau này của cậu chỉ có sợ hãi và cô độc, cậu đáng nhận được một cuộc sống hạnh phúc.”
“Anh nói như vậy, vậy tôi thành cái gì rồi? Các anh bảo vệ quê hương và đất nước bằng máu thịt và cả tính mạng còn tôi thì ở một bên hưởng thụ sự bảo vệ của các anh? Mặt khác, vì tôi không thể chịu đựng được cảm giác sợ hãi cùng cô đơn mà cố ý không chọn kết hôn với quân nhân?” Diệp Du vì lời nói của anh ta mà càng thêm tức giận.
“Không phải tôi cảm thấy cậu là người như vậy nên mới nói những cái này. Tôi chân thành hy vọng cậu sẽ hạnh phúc, cả cuộc đời đều thật hạnh phúc cho nên mới nói những cái này. Nếu có mạo phạm đến cậu thì tôi rất xin lỗi. Nhưng tôi cũng hy vọng cậu nghiêm túc suy nghĩ đến lời nói của tôi, cảm ơn cậu đã ngồi nói chuyện với tôi lâu như vậy.” Đỗ Họa nói xong lập tức đứng lên, đội nón quân đội lên rồi quay người rời khỏi.
Diệp Du nhìn theo bóng lưng của anh ta. Tại vì những lời nói đó của anh ta khiến tâm tình của cậu trở nên kích động.