Kết thúc một ngày huấn luyện, các binh sĩ đều tập trung hết bên trong phòng tắm, rửa sạch đi nhưng mồ hôi cùng bùn đất hỗn tạp trên người.
Đỗ Nghiêu tắm rửa xong đi ra khỏi phòng tắm, mang dép lê quấn khăn tắm đi về phía ký túc xá, Lâm Đông ở đằng sau cũng nhanh chóng bước theo anh hỏi “Đội trưởng, anh tốn tâm tốn sức cho cuộc xem mắt tập thể như vậy, lỡ chẳng may người anh muốn gặp đó, cậu ta không đi thì làm sao?”
“Cậu ta có đi hay không chủ yếu xem duyên phận. Tôi tin chúng tôi có đủ duyên phận để có thế gặp nhau.” Đỗ Nghiêu bình tĩnh nói.
Lâm Đông im lặng một lúc mới lên tiếng: “Đội trưởng, có lúc tôi thật sự hoài nghi, tại sao anh làm bất cứ việc gì cũng đều có tự tin rằng bản thân nhất định sẽ thành công vậy chứ? Chẳng lẽ anh chưa bao giờ nghĩ, bản thân cũng có lúc không thành công hả?”
“Mưu sự tại nhân thành sự tại thiên, tôi nỗ lực hết sức mình để tạo cơ hội thành công cao hơn, đây là nguồn gốc và sự tự tin của tôi.”
Lâm Đông thực sự cực kỳ khâm phục Đỗ Nghiêu, có điều cậu ta vẫn không nhịn được mà đi thuyết phục anh: “Đội trưởng, nếu người ta có đối tượng rồi thì anh cũng đừng cưỡng cầu nữa. Suy cho cùng thì dưa hái xanh không ngọt.”
Đỗ Nghiêu chỉ cười một cái, không có trả lời anh ta, chỉ là trong nụ cười của anh chứa rất nhiều ẩn ý. Trong lòng anh đang nghĩ, tất nhiên là anh sẽ không hái dưa xanh. Anh sẽ đào luôn gốc cây dưa lên rồi trồng vô đất của chính mình sau đó nghiêm túc quản giáo trái dưa này. Rồi sẽ có một ngày trái dưa này sẽ trở nên ngọt ngào.
Đến buổi tối hôm xem mắt, Lưu Tuệ dẫn theo đội vũ đạo, đội nữ tân binh mới cùng với các ca nhi tập trung dưới lầu ký túc xá đếm nhân số sau đó truyền lại cho phó đoàn đưa bọn họ đến câu lạc bộ quân sự.
Lưu Tuệ cầm lấy danh sách đi tới trước mặt đám tân binh xác nhận từng người từng người một đến khi cô đi đến trước mặt Diệp Du thì đột nhiên dừng lại, nhìn thẳng vào mặt cậu hỏi: “Cậu cũng đi?”
“Tôi không được đi?” Diệp Du biết ngay, cho dù hôm nay cậu quyết định muốn đi thì Lưu Tuệ cũng sẽ nghĩ cách chế nhạo cậu mấy câu: “Tôi hoàn toàn phù hợp với toàn bộ những điều kiện mà trưởng đoàn nói. Tôi độc thân, chưa kết hôn, không có đối tượng cũng không có thích ai, tại sao không được đi?”
“Không có thích ai? Cậu là cái thứ không ăn trong bát được nên mới nhìn tới trong nồi?” Lưu Tuệ chế nhạo nói mấy câu: “Tôi khuyên cậu nha, vẫn đừng nên đi gây hại cho người khác thì hơn, không có kết quả tốt đẹp gì đâu.?”
“Báo cáo phó đoàn trường!” Diệp Du nhìn thấy phó đoàn trường đi từ trên lầu xuống thì lớn tiếng hô báo cáo.
Lưu Tuệ vì thấy hành động của cậu, sắc mặt lập tức thay đổi. Cô muốn ngăn lại nhưng phó đoàn trưởng đã đi đến bên này rồi.
“Sao vậy Diệp Du, có vấn đề gì hả?” Phó đoàn trưởng đi gần lại hỏi Diệp Du.
“Đội trưởng Lưu kêu tôi đừng nên đi làm hại người khác, nói tôi sẽ không có kết quả gì tốt đẹp. Tôi muốn hỏi một chút, giờ tôi trực tiếp hỏi ngài bây giờ xin không đi nữa có kịp không?” Diệp Du nói lớn.
Phó đoàn trưởng quay đầu nhìn Lưu Tuệ nói: “Cô Lưu, tôi nhớ lần trước tôi đã nói rất rõ ràng rồi? Ở trong quân đội, bất cứ người nào cũng không được vì bất kỳ lý do nào mà xúc phạm nhân cách của một người lính. Xem ra cô không đem lời nói của tôi để ở trong lòng, bản kiểm điểm viết vô ích rồi phải không?! Bây giờ cô không chỉ xúc phạm nhân cách của một người lính mà còn nguyền rủa luôn rồi! Hành vi suy nghĩ của cô như vậy, làm sao có tư cách đi huấn luyện và quản lý lính mới?! Xem ra tôi phải thương lượng với đoàn trưởng mới được. Phải gỡ bỏ tư cách làm đội trưởng đội lính mới của cô, phải cảnh cáo để cô nhớ cho kỹ!.
“Không phải đâu phó đoàn trưởng, ngài nghe tôi giải thích!” Mặt Lưu Tuệ thay đổi cực lớn, ngôn ngữ hoảng loạn lắp bắp giải thích: “Lời tôi nói vừa nãy, ý nó căn bản không như những gì cậu ta nói. Tôi chỉ kêu cậu ta suy nghĩ kỹ rồi mới tham gia vô tập thể xem mắt, không cần để cuối cùng lại hối hận....”
“Báo cáo phó đoàn trưởng.” Lý Văn đứng kế bên Diệp Du nói lớn “lời của Diệp Du vừa nói chính là nguyên văn lời nói của đội trưởng Lưu nói, bọn tôi đều nghe rất rõ ràng.”
“Không phải đâu, phó đoàn trưởng tôi.....” Lưu Tuệ vẫn muốn tiếp tục giải thích, nhưng bị phó đoàn trưởng cứng rắn cắt ngang.
“Được rồi! Hôm nay cô không cần đi theo nữa, trở về tự kiểm điểm lại đi, còn có lời gì muốn nói thì để đó mai nói với đoàn trưởng đi!” Phó đoàn trưởng nói xong lập tức quay người kêu một người đi gọi một giảng viên nữ khác cùng đi, dù sao thì người đi xem mắt cũng toàn là những quân binh nữ cùng các ca nhi… Vẫn nên chọn một giảng viên nữ đi kèm thì tốt hơn.
Lưu Tuệ tức giận liếc Diệp Du một hồi sau đó quay người đi lên lầu.
“Cậu nói có phải cô ta có bệnh không? Cậu với cô ta không thù không oán, cũng chưa từng đắt tội qua cô ta, mắc gì mà lúc nào cô ta cũng ghim cậu như vậy?” Lý Văn thực sự nghĩ không thông, không biết vì sao mà Lưu Tuệ cứ chống đối Diệp Du như vậy. Đối với cô ta thì làm như vậy rốt cuộc là có ý nghĩa gì chứ.
“Thì là do cô ta nhìn tôi không thuận mắt thôi.” Diệp Du nói.
Đoàn văn công lái hai chiếc xe khách quân đội đi, Diệp Du nhìn thấy rất mới lạ tại vì cậu chỉ mới nhìn thấy loại xe khách quân đội cỡ lớn này ở trên phim mà thôi. Ở thế giới mà cậu sống thì ngay cả xe buýt bình thường cũng hiện đại và đẹp mắt hơn mấy loại xe này rất nhiều.