Lại có được hai ngày nghỉ phép. Sau khi rời khỏi nhà ăn Diệp Du gọi điện về nhà bảo Diệp Tùng là ngày mai đến đón cậu về nhà.
Mặc dù Diệp Du đã nói qua cậu sẽ không quay về nhà ông cụ Diệp nữa nhưng mẹ của nguyên chủ vẫn có chút lo lắng, bà lo cậu chỉ nói như vậy trong lúc tức giận thôi, khi nào hết giận thì cậu lại trở về nhà ông cụ Diệp ở.
Cho nên khi bọn họ nhận được điện thoại của Diệp Du thì cực kỳ vui mừng cùng hạnh phúc. Bọn họ hận không thể rước cậu về ngay trong đêm, như vậy cậu có thể ở nhà nhiều thêm một đêm.
Sau khi về nhà, Diệp Du nghỉ ngơi rất nghiêm túc, ngoại trừ phát ngốc ra thì sẽ nói chuyện với vợ chồng Diệp Thành Đức, quan tâm hỏi thăm thử là trong một tháng này đối phương đã làm những gì. Đến khi vợ chồng Diệp Thành Đức nghe được tin Diệp Du được các lãnh đạo tán thưởng thì đều rất vui mừng và tự hào, lại nghĩ nếu như bọn họ có thể tận mắt chứng kiến cảnh đó thì tốt quá rồi.
Sau khi kì nghỉ kết thúc, Diệp Du trở về đoàn văn nghệ. Lần này sau khi cậu đi đến gần cửa lớn thì vẫn có rất nhiều ánh mắt nhìn vào cậu có điều cảm xúc chứa đựng bên trong những ánh mắt có sự khác biệt rất lớn so với lần trước cậu đến.
Sau khi đến ký túc xá, Diệp Du lấy những đồ ăn đem từ nhà đến chia cho Lý Văn và Triệu Du. Lý Văn và Triệu Du đều không phải là người ở thành phố này nên nếu muốn về nhà một chuyến thì trừ khi là kỳ nghỉ dài hạn với lại thời đại này điều kiện giao thông còn chưa thuận tiện, trên đường đi lãng phí rất nhiều thời gian.
“Hai ngày nay tôi nghe được một tin tức, tính xác thực rất cao.” Lý Văn một bên vừa ăn trái cây cắt sẵn trong hộp một bên vừa nói với Diệp Du.
“Tin tức gì?” Diệp Du hỏi.
“Tôi nghe nói, trong đội sắp xếp cho chúng ta đi xem mắt.” Lý Văn nói nhỏ.
“Chúng ta? Xem mắt?” Diệp Du có chút ngoài ý muốn lại nghi ngờ nói: “Trong đội vẫn có tâm trạng đi quan tâm tới chuyện này à? Cái này là lo chúng ra không có ai cần sao? Không có khả năng đó chứ?”
Có đủ điều kiện vào được đội văn nghệ, trước không nói những việc khác chứ ngoại hình thì chắc chắn không thể kém, với lại đa số người người ở đây đều có điều kiện gia đình rất tốt, thêm nữa là sau khi vào đoàn công văn, một khi về quê nhà mang theo cái danh này chắc chắn sẽ có rất nhiều người đến giành.
“Làm sao có thể lo chúng ta không có ai cần chứ?” Trong miệng Lý Văn đang ăn trái cây thiếu chút nữa là phun ra: “Doanh trại là nơi tập trung đa số những người độc thân, sắp xếp cho chúng ta xem mắt tất nhiên là để giải quyết vấn đề chung thân đại sự cho những sĩ quan lớn tuổi rồi.”
“Tân binh cũng bắt buộc tham gia? Không đi có được không?” Việc xem mắt đối với Diệp Du mà nói không chỉ vô vị mà còn rất phản cảm. Với lại tuổi thực của cậu cũng đã hai mươi ba tuổi rồi nhưng mà cơ thể này lại chỉ mới mười chín tuổi, cứ cho là thế giới này đều kết hôn sớm, nhưng cậu vẫn cảm thấy mới mười chín tuổi mà đi xem mắt thì hơi sớm.
“Nghe nói chỉ cần là độc thân, không có ý trung nhân thì đều bắt buộc phải tham gia, nếu cậu không đi thì xem như xác nhận bản thân đã có người mình thích rồi.” Lý Văn nói: “Thực ra cứ xem như đi dạo một vòng cũng không có vấn đề gì lớn. Đến lúc đó cậu chỉ cần nói là không nhìn trúng ai cả thì lãnh đạo cũng không thể bắt ép cậu chọn một người. Không ít người khi nghe được tin này thì rất cao hứng đó bởi vì nghe nói lần sắp xếp này đều là các sĩ quan đó nha.”
“Cho nên lần xem mắt tập trung này không chọn nhân phẩm mà chọn năng lực, khó trách bọn họ cao hứng như vậy.” Diệp Du hiểu ra nên gật gật đầu.
“Tôi lại cảm thấy hai chuyện này không có gì mà phải mâu thuẫn. Trong những người có năng lực chọn ra người có nhân phẩm tốt, không phải là cả hai đều tốt sao?” Lý Văn nhún vai nói.
“Nghe có vẻ hình như cậu cũng khá cao hứng ấy nhỉ.” Diệp Du nhìn cậu ta nói.
“Đường nào cũng là do đoàn sắp xếp, vậy đi xem xem thử thôi mà. Nói không chừng có thể gặp được người thích hợp thì sao? Cứ cho là không nhìn trúng ai thì cũng đâu có lỗ gì đâu?” Lý Văn cảm thấy đi hay không đi cũng không sao cả, chủ yếu là cậu ta làm biếng tìm lý do để trốn tránh không đi.
Lúc đội trưởng tập trung tất cả đội viên chưa kết hôn lại sau đó bắt đầu làm công tác tư tưởng, Diệp Du có chút khâm phục khả năng nắm bắt thông tin tình báo của Lý Văn. Cậu cảm thấy cậu ấy rất thích hợp với công việc tình báo bởi vì những gì mà cậu ấy nói với Diệp Du đều trúng hết.
Đội trưởng nói một hơi cái gì mà kết hôn là chuyện chung thân đại sự, giải quyết được đại sự mới có thể yên tâm nỗ lực chăm chỉ, còn nói gì mà thành gia trước sau đó mới lập nghiệp, nói một thôi một hồi rồi mới đi vào trọng điểm. Sau khi nói xong trọng điểm, đội trưởng cũng nhắc một xíu, xét cho cùng thì điều kiện cá nhân của những bình sĩ văn nghệ đều rất cao cho nên để tránh xảy ra tình huống ngượng ngùng thì buổi sắp xếp xem mắt tập trung lần này đều là những sĩ quan có điều kiện đều không tệ đến, cơ hội như vậy không phải lần nào cũng có nhất định phải nắm bắt thật tốt mới đúng.
Cuối cùng đội trưởng còn nói, cũng không có ép buộc mọi người tham gia, nếu ai không muốn tham gia thì viết một bản tường trình ghi rõ lý do không tham gia gửi cho nhóm trưởng là được. Sau khi xác nhận kỹ số lượng tham gia thì bọn họ mới sếp xếp được.
Nghe đoàn trưởng nói như vậy thì Diệp Du cũng xác định luôn là bản thân nhất định phải tham gia sự kiện lần này bởi vì đội trưởng đội tân binh bọn họ là Lưu Tuệ. Nếu như cậu đi nộp tường trình không tham gia thì khẳng định không thể tránh khỏi việc bị châm biếm nồng nặc mùi thuốc súng rồi. Thay vì phải đi đối mặt với sự châm biếm của Lưu Tuệ thì không bằng cậu cứ tới hội trường xem mắt dạo một vòng thử đi.