Sau khi hai vị lãnh đạo của quân đội thay phiên nhau nói xong thì ngồi xuống bàn chuẩn bị ăn cơm cùng đoàn trưởng, phó đoàn trưởng đột nhiên đứng lên kêu một tiếng: “Diệp Du, tới đây.”
Diệp Du vừa ngẩng đầu đúng lúc nhìn thấy phó đội trưởng chỉ tay về phía cậu. Tuy rằng cậu không quá nguyện ý đi tới bên đó ngồi nhưng không thể không đứng dậy sau đó bước qua đó.
Cậu ấy là tân binh biểu diễn bài ‘Ràng Buộc Trong Mộng’ và kéo đàn bài ‘Trở Về’. Tên cậu ấy là Diệp Du. Mặc dù bây giờ chỉ là một tân binh nhưng mà kỹ năng cơ bản rất vững chắc, bình thường lúc luyện tập cũng cực kỳ nỗ lực. Hôm nay là lần đầu tiên cậu ấy biểu diễn, không có xảy ra sai sót gì, có thể thuận lợi hoàn thành biểu diễn như vậy chúng tôi cũng rất là vui.” Phó đội trưởng giới thiệu cho mấy vị quản quân và mấy vị lãnh đạo về Diệp Du.
“Anh đừng có khiêm tốn dùm cậu ta nữa. Tuy rằng chúng tôi không có am hiểu nhạc cụ, cũng không biết về thanh nhạc nhưng khả năng đánh giá thì vẫn có một chút. Chúng tôi có thể nghe ra được, lần này đội văn nghệ các anh đã nhặt được bảo bối trong đám tân binh rồi. Để anh gọi cậu ấy tới đây là muốn khen ngợi cậu ấy một chút ấy mà. Chúng tôi ở bộ phận chiến đấu cũng không có giành người với các anh, các anh phải giấu diếm cái gì chứ.” Chính giáo Từ cười nói.
“Chính giáo Từ, cái này là anh nó đó nha. Không được đến giành người đó nha.” Đội trưởng Ngô lập tức nắm được trọng điểm trong lời nói của anh ta.
“Ôi! Tôi nói nè anh Ngô, mấy năm rồi không gặp vậy mà anh vẫn còn cái bệnh nắm đúng trọng điểm trong lời nói của người khác như vậy hả? Cái giành mà tôi nói với cái giành mà anh nói ý không giống nhau đâu nha.” Chính giáo Từ chỉ tay vô ly rượu trước mặt đội trưởng Ngô nói: “Lập tức rót cho anh ta đi, hôm nay bắt buộc phải phạt anh ta mấy ly mới được.”
Diệp Du thầm lặng đứng ở một bên xem trong lòng thầm nghĩ không biết khi nào cậu mới được về ăn cơm. Đột nhiên cậu cảm thấy có ánh mắt đang nhìn về phía mình, Diệp Du thuận theo cảm giác nhìn qua thì phát hiện ra đó chính là vị trung tá khi nãy đối mặt mới cậu. Hai người lại nhìn nhau lần nữa, Diệp Du dùng ánh mắt truyền đạt với đối phương rằng lần này là do anh nhìn tôi trước đó nha, cho nên tôi mới nhìn anh.
Đỗ Nghiêu hiểu được ý mà Diệp Du muốn truyền đạt. Mặc dù trên mặt anh ta không có bất cứ biểu cảm gì nhưng trong lòng không nhịn được mà muốn cười. Anh ta cảm thấy một Diệp Du như thế này thực sự quá đáng yêu rồi, đã vậy còn rất thú vị nữa. Đây là lần đầu tiên anh nhìn Diệp Du với khoảng cách gần như vậy. Anh cảm thấy anh sẽ vĩnh viễn nhớ khoảnh khắc này.
Diệp Du nhìn ánh mắt của Đỗ Nghiêu nhưng đoán không ra anh đang nghĩ gì, điều này khiến cho cậu có chút kinh ngạc. Mặc dù trong siêu năng lực của cậu không bao gồm đọc nội tâm nhưng khi cậu nhìn vào ánh mắt của một người thì vẫn có thể thông qua ánh mắt, biểu cảm cũng với hành động cử chỉ của đối phương mà có thể đoán ra suy nghĩ nội tâm của đối phương, độ chính xác của các lần đoán là khá cao. Nhưng mà bây giờ cậu hoàn toàn nhìn không thấu Đỗ Nghiêu đang nghĩ cái gì.
Sau khi chính giáo Từ ép đội trưởng Ngô tự phạt ba ly rượu xong mới quay đầu lại nhìn về phía Diệp Du nói: “Nhìn ra được, đoàn trưởng và phó đoàn trưởng của các cậu thật sự rất trọng dụng cậu. Cậu cũng đừng có phụ sự kỳ vọng của họ mà phải tiếp tục nỗ lực cố gắng trở thành trụ cột của đoàn văn nghệ trong thời gian ngắn nhất.”
“Vâng, tôi nhất định tiếp tục, tuyệt đối không phụ sự kỳ vọng của các vị lãnh đạo.” Diệp Du đứng thẳng người đáp lại một cách nghiêm trang.
Chính giáo từ theo thói quen muốn vỗ vai Diệp Du nhưng đột nhiên nhớ ra Diệp Du không phải là những anh chàng thô bạo trong đội chiến đấu của bọ họ, làm động tác này đối với cậu không tốt lắm cho nên đành bỏ tay xuống nói: “Gặp nhau có ba phần tình, hi vọng về sau cậu có thể biểu diễn nhiều hơn cho đoàn 211 chúng tôi. Đây không phải là mệnh lệnh mà là muốn cho cậu một cái ân huệ trước thời hạn.”
“Vân.” Diệp Du nghĩ, về sau chắc chắn cậu sẽ phải biểu diễn ở các quân đoàn chiến đấu khác nhau. Mắt nhìn người của chính đạo Từ quả thật không tệ. cộng thêm việc hôm nay biểu diễn cho đoàn của bọn họ xem thì nếu như dưới tình huống có thể chủ động lựa chọn thì có thể chọn đoàn của bọn họ biểu diễn cũng rất tốt.
“Nhanh đi ăn cơm đi.” Đội trưởng nói với Diệp Du xong lại đứng lên nói với những người khác: “Hôm nay mọi người cứ ăn no xong rồi về nghỉ ngơi, ngày mai ngày mốt cho mọi người nghỉ ngơi hai ngày.”
Diệp Du bước về chỗ ngồi của mình trong ánh mắt ghen tị của mọi người sau đó ngồi xuống ăn cơm. Nhiều quân nhân văn nghệ như vậy, đa số đều tham gia biểu diễn nhưng chỉ có mình cậu ta là được đi nghe biểu dương đã vậy còn được đích thân Chính giáo ưu ái, loại ưu ái này là thứ mà đa số quân văn nghệ nghĩ cũng không dám nghĩ. Nhưng mà biểu diễn hôm nay của Diệp Du thật sự rất đặc sắc. Cứ cho là bọn họ không cam tâm nhưng cũng không có lời gì để nói.
Diệp Thần siết chặt lấy đôi đũa trong tay. Bụng cậu ta rất đói nhưng chỉ mới ăn hai miếng lại cảm thấy ăn không vô được nữa. Cậu ta cực khổ luyện vũ đạo suốt một tháng, vốn dĩ nghĩ rằng biểu diễn của cậu ta là đặc sắc nhất, người nhận được biểu dương chắc chắn là cậu ra. Nhưng sau khi có kết quả biểu diễn cậu ta cũng chỉ là một trong nhiều người ở đây mà thôi.
Diệp Thần rất nỗ lực khống chế cảm xúc của bản thân, cậu tự nói với bản thân không được đố kỵ, nếu cậu sản sinh ra cảm xúc đố kỵ vậy thì thua thảm đến đáy luôn rồi. Chỉ cần cậu nỗ lực nhiều hơn thì nhất định sẽ ưu tú hơn những người khác. Cậu nhất định phải thông qua nỗ lực của bản thân để đạt được.
Bất luận Diệp Thần nỗ lực khống chế bản thân như thế nào thì quả thật cậu ta đã sinh ra cảm giác ghen tị với Diệp Du rồi.