Lãnh đạo quân đoàn đã biểu dương Trung đoàn trưởng Ngô, mặc dù trong lòng vui mừng và tự hào nhưng vẫn rất khiêm tốn bày tỏ rằng họ còn có rất nhiều bất cập, sau này sẽ cố gắng hơn nữa, phấn đấu để các chiến sĩ có thể thưởng thức buổi biểu diễn tốt hơn.
Phó trưởng đoàn ở hậu trường cũng đang tiến hành công nhận và khen ngợi những người tham gia biểu diễn và thực hiện công việc sân khấu ngày hôm nay.
“Suốt một tháng này mọi người đều vất vả rồi, có điều buổi biểu diễn hôm nay có thể kết thúc hoàn mỹ như vậy không chỉ bởi vì mọi người đã vất vả luyện tập suốt một tháng nay mà những cố gắng hàng ngày cũng đóng vai trò rất lớn. Hy vọng rằng sau này sẽ tiếp tục duy trì sự tiến bộ của hiện tại, phấn đấu cho sự tiến bộ lớn hơn. Hôm nay trọng điểm phải khen ngợi chính là ban nhạc và đội thanh nhạc, phối hợp vô cùng hoàn mỹ. Tất nhiên đội khiêu vũ cũng rất tốt, hiệu suất cũng rất cao. Sau này chúng ta phải tiếp tục thể hiện tinh thần đoàn kết và tình bạn, phải tin rằng sức mạnh tập thể là lực lượng mạnh nhất!”
Phó đoàn trưởng khen ngợi tất cả mọi người. Tâm trạng của hai người đội trưởng Cao và đội trưởng Hứa cực kỳ tốt, trên mặt lúc nào cũng đều mang theo ý cười chỉ có Lưu Tuệ là có chút cười không nổi, bởi vì lời nói của phó đoàn trưởng lọt vào tai bà ta đã trở thành một ý nghĩa khác. Bà ta cảm thấy ý của phó đoàn trưởng là công lao hôm nay chủ yếu đều thuộc về ban nhạc và nhóm thanh nhạc, đội múa của bọn họ tuy rằng không có cản trở nhưng lại không biểu hiện nổi bật bằng hai đội còn lại cũng không có công lao lớn như bọn họ.
Hôm nay người biểu hiện tốt nhất kỳ thật là Diệp Du nhưng bởi vì cậu vẫn còn là tân binh nên phó đoàn trưởng cảm thấy nếu cho cậu những lời khen ngợi quá cao, một là lo lắng cậu sẽ kiêu ngạo, hai là tân binh không nên ôm quá nhiều công lao nếu không sẽ dễ dàng tạo thành hiện tượng bị xa lánh, cho nên xuất phát từ nhiều phương diện cuối cùng phó đoàn trưởng cân nhắc sẽ lấy công lao của Diệp Du đưa về tập thể ban nhạc và nhóm thanh nhạc. Cho nên cho dù Lưu Tuệ có tức giận như thế nào thì bà ta cũng không thể chia sẻ công lao của Diệp Du, bà ta chỉ có thể nuốt xuống cơn tức này thầm nghĩ về sau phải đốc thúc đội viên đội múa càng thêm cố gắng luyện tập để cho đội viên đội múa giành vinh quang vì bà ta.
Đến giờ ăn cơm tối căng tin nấu không ít món ăn ngon. Một tháng làm việc vất vả, tất cả mọi người trong đoàn văn công vất vả huấn luyện và chuẩn bị công việc vì thế bữa cơm này cũng coi như là bữa cơm tập thể ăn mừng. Đoàn trưởng cùng các lãnh đạo khác trong trung đoàn nhất định sẽ đến, chỉ là điều khiến cho bọn họ bất ngờ chính là hai người lãnh đạo quân bộ quân đoàn tác chiến còn mang theo ba anh sĩ quan cùng nhau tới làm đại biểu đến an ủi bọn họ.
Trong tiếng khẩu lệnh, tất cả mọi người đều đứng dậy sau đó đồng loạt làm động tác chào theo quân lễ: “Xin chào sĩ quan!”
“Ngồi xuống đi. Chúng ta tới đây chỉ để xem một chút thôi. Tất cả mọi người đều không cần khẩn trương. Hôm nay mọi người biểu diễn cũng đều vất vả rồi, Lát nữa mọi người cứ thả lỏng mà ăn uống không cần bởi vì chúng ta đến mà câu nệ..." Trước tiên chính giáo Từ bảo bọn họ không cần phải ngạc nhiên sau đó tiếp tục nói những lời cổ vũ cùng tán thưởng. Tuy rằng những lời này chỉ cần làm lính vài năm thì không biết sẽ nghe qua bao nhiêu lần nhưng mỗi một lần nghe thấy đều phải nghiêm túc nghe như lần đầu tiên.
Trong lòng Quý Văn cực kỳ muốn chửi bới nhưng cậu ta vẫn cắn răng nhịn xuống. Diệp Du ngồi đối diện cậu đã nhìn ra suy nghĩ của cậu ấy. Cậu cho cậu ta một ánh mắt ý bảo cậu ta không được nói lung tung nữa.
Điều mà Quý Văn muốn chửi bới chính là ông chính giáo lần đầu tiên nhìn thấy này vừa nhìn đã biết ông ta quen với việc huấn luyện quân đoàn tác chiến, binh sĩ văn nghệ bọn họ nào dám thỏa sức ăn uống? Có thể được ăn no tới bảy phần đã là tốt lắm rồi.
Tổng cộng có năm người tới nhưng người nói chuyện chỉ có hai người. Người có quân hàm thấp nhất là một trung tá, tuy rằng người này chỉ yên lặng đứng ở nơi đó nhưng cảm giác tồn tại lại rất mạnh bởi vì người này có một khuôn mặt đẹp trai rất khiến người ta chú ý. Đường nét cao thẳng của sống mũi, còn có đôi mắt màu đen sâu thẳm kia tất cả đều có thể khiến cho người khác tán thưởng.
Khi hai lãnh đạo quân đội nói chuyện, người phía dưới nhìn như đang nghiêm túc lắng nghe nhưng đều nhịn không được đưa mắt liếc nhìn về phía anh trung tá kia. Ở quân đội sĩ quan không khó để nhìn thấy, nhưng trung tá trẻ tuổi như vậy thì tất cả mọi người ngồi đây đều là lần đầu tiên gặp. Bọn họ yên lặng suy đoán tuổi tác của anh ở trong lòng. Tuy rằng anh nhìn qua giống như hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, nhưng xét thấy quân hàm của anh thì sợ là tuổi thật của anh chắc còn cao hơn một chút nhưng tuyệt đối không quá ba mươi tuổi. Trung tá chưa tới ba mươi tuổi đây tuyệt đối là loài quý hiếm.
Khi tất cả mọi người nhịn không được nhìn về phía anh trung tá kia thì Diệp Du cũng nhịn không được mà nhìn thoáng qua. Trong lòng cậu nghĩ người này có dáng người của diễn viên, của người mẫu nam. Nếu ở thế giới trước của cậu thì người này chỉ cần dựa vào bề ngoài là đã có thể hấp dẫn một lượng lớn fan hâm mộ. Hơn nữa anh chỉ đứng ở nơi đó nhưng lại có thể tản ra mị lực trong yên lặng, hấp dẫn ánh mắt của toàn bộ mọi người nhất là các nữ binh cùng ca nhi. Bọn họ nhìn một cái đã nhịn không được mà tim đập nhanh hơn.
Đỗ Nghiêu hơi nghiêng đầu lập tức tìm được mục tiêu trong rất nhiều đôi mắt cũng vừa đúng lúc nhìn thẳng vào mắt Diệp Du. Diệp Du sửng sốt một chút sau đó yên lặng dời ánh mắt đi. Vì nhìn trộm người khác bị phát hiện nên trong lòng Diệp Du có chút ngượng ngùng có điều nghĩ lại thì nhiều người như vậy đều đang nhìn anh ta chứ có phải chỉ mỗi mình cậu nhìn đâu? Cho dù anh ta có nhìn về phía ai thì cũng đều sẽ bắt gặp ánh mắt người đó nhìn về phía anh ta mà thôi, cậu ngượng ngùng cái gì chứ.