"Anh muốn nói điều gì?" Phó đoàn trưởng nhìn Diệp Du hỏi.
"Tôi có một vấn đề muốn hỏi Lưu đội trưởng." Diệp Du chuyển tầm mắt sang Lưu Tuệ, giọng điệu bình thản cũng không nhanh không chậm hỏi: "Cô là đội trưởng đội trưởng của nhóm tân binh, tất cả tân binh buổi tối ra ngoài, đều phải tìm cô tiến hành đăng ký và lấy giấy chứng nhận được ra ngoài mới có thể rời khỏi ký túc xá đúng không?"
Lưu Tuệ không trả lời mà chỉ cho anh một ánh mắt vô nghĩa, có điều ánh mắt này của cô vừa liếc sang bên cạnh liền nghĩ tới điều gì sau đó sững người.
“Xin hỏi Lưu đội trưởng, cô có chắc, tối hôm đó tôi là người tìm đến cô xin ra ngoài sao?" Diệp Du nhìn thẳng Lưu Tuệ, nhưng Lưu Tuệ lại không dám đối mặt với cậu.
"..." Biểu tình Lưu Tuệ có chút không tự nhiên. Cô ta trầm mặc một lúc rồi nói: "Cậu tự mình đến đăng ký mà cậu còn hỏi tôi? Cậu cùng là người tự mình thừa nhận với cục điều tra bản thân đi gặp Đỗ Hạo. Hay là cậu đang muốn nói rằng bản thân không lấy được giấy phép ra ngoài đã lén rời khỏi ký túc xá?"
“Nếu tôi không lấy thẻ ra ngoài, thì sao mà bảo vệ ngoài cổng có thể thả tôi đi được chứ?" Diệp Du cười cười nói: "Tôi chỉ sợ rằng đêm hôm đó có quá nhiều người ra ngoài nên Lưu đội trưởng mới có thể nhớ lầm, vậy không bằng mang sổ đăng ký tới cho các vị đội trưởng xem một chút?"
“Chính miệng cậu đã thừa nhận mà còn có thể có sai được à?!" Lưu Tuệ hung hăng trừng mắt nhìn Diệp Du một cái.
"Phó đoàn trưởng, tôi muốn đọc hồ sơ đăng ký ra ngoài tối hôm đó." Diệp Du biết Lưu Tuệ nhất định không muốn cầm sổ đăng ký ra ngoài cho nên vẫn trực tiếp nói với người có thể làm được để tiết kiệm thời gian.
Phó đoàn trưởng trầm mặc một hồi sau đó quay đầu nói với người bảo vệ phía sau: "Đi đến văn phòng Lưu đội trưởng mang cuốn sổ đăng ký ra vào của tân binh tới đây.”
“Tôi tự đi lấy!” Lưu Tuệ bỗng nhiên đứng lên, nói xong liền nhanh chân chạy ra ngoài.
Diệp Thần nhìn Lưu Tuệ sải bước đi ra ngoài, lòng bàn tay căng thẳng đến toát mồ hôi.
Mấy vị đội trưởng cùng mấy thầy cô giáo nhìn Diệp Du đứng ở đó, lại không cách nào nhìn ra bất kỳ cảm xúc nào trên mặt hắn. Ngẫm lại vừa rồi cậu ta cũng không có tức giận khẩn trưởng hay chột dạ đối với những lời lớn tiếng nhục mạ buộc tội của Lưu Tuệ, sắc mặt cũng không có chút biến hóa khó coi nào thì cảm thấy người ngày tuổi còn trẻ mà lại có thể đương đầu với sóng to gió lớn cùng không hề sợ hãi, thật sự là hiếm thấy. Trong lòng bọn họ không khỏi nhìn Diệp Du thêm một lần nữa.
Lưu Tuệ lấy sổ đăng ký tân binh tới sau đó mở ra đặt ở trước mặt phó đoàn trưởng.
Phó đoàn trưởng chỉ nhìn thoáng qua đã lập tức nhíu mày sau đó ngẩng đầu nhìn Lưu Tuệ. Ánh mắt Lưu Tuệ có chút né tránh, nhưng vẫn đứng thẳng tắp giả vờ bình tĩnh.
"Xin lỗi tôi có thể xem một chút được không?" Diệp Du hỏi.
"Trên này, quả thật có tên của cậu." Phó đoàn trưởng đẩy danh sách ra trước một chút. Diệp Du đi tới cầm lấy danh sách nhìn thoáng qua rồi nói: "Thì ra tối hôm đó chỉ có tôi và Diệp Thần là hai tân binh ra ngoài à, có điều.... “
Diệp Thần nghe Diệp Du nói tên mình thì tim bỗng đập mạnh một cái, càng thêm khẩn trương.
Diệp Du cố ý dừng lại một chút sau đó lại ra vẻ khó hiểu nhìn Lưu Tuệ nói: "Có điều vết mực của tên tôi sao lại không giống với vết mực viết tên của Diệp Thần vậy? Dấu mực dùng để viết tên của tôi sao mà nhìn mãi vẫn giống như chưa khô vậy? Mấy ngày trôi qua..., không bằng gọi bảo vệ trực cổng ngày đó tới hỏi một chút?"
Diệp Du nói xong thì lập tức đặt cuốn danh sách lại trên bàn.
Các đội trưởng và thầy cô giáo đang ngồi lập tức hiểu được là chuyện gì xảy ra, mà đầu óc của các tân binh đang đứng ngoài kia cũng nhanh nhạy lập tức hiểu ra, còn ai đầu óc chậm tiêu thì vẫn như đang đứng trong một đám sương mù.
"Được rồi." Phó đoàn trưởng dùng sức gấp quyển sổ đăng ký ra vào kia lại nghiêm túc nói: "Chuyện này dừng lại ở đây, sau này bất kể là ai cũng không được phép nghị luận bàn tán về chuyện này nữa. Lưu đội trưởng, đối với việc cô nhục mạ đoàn viên tôi hy vọng cô có thể tự kiểm điểm sâu sắc sau đó viết một bản kiểm điểm đưa đến chỗ tôi. ”
“...... Vâng. "Lưu Tuệ nắm chặt hai tay lại nhỏ giọng trả lời. Hiện tại cô có chút hối hận vì vừa rồi không thể khống chế được cảm xúc của mình. Cô bởi vì quá mức kích động mà hoàn toàn quên mất chuyện tối hôm đó nguyên chủ Diệp Du cũng không có xin ra ngoài.
Kỳ thật nếu thật sự muốn điều tra chuyện này thì có thể điều ra rõ ràng một cách dễ dàng nhưng cũng bởi vì nguyên chủ Diệp Du chủ động thừa nhận là cậu ta cùng Đỗ Hạo gặp mặt lời khai cũng giống với những lời mà Đỗ Hạo nói, với lại chuyện này cũng không phải là chuyện gì quá lớn cho nên mọi người mới không điều tra tiếp. Nếu như lúc đó nguyên chủ Diệp Du không thừa nhận thì người của cục điều tra sẽ lập tức đi tìm Lưu Tuệ xin sổ đăng ký tân binh ra vào để kiểm tra, hoặc là trực tiếp hỏi bảo vệ ở cửa. Nếu làm như vậy thì sự tình cũng sẽ được phơi bày chân tướng vào buổi tối hôm đó.
Nhưng nếu sự thật được công bố thì chuyện này sẽ trở thành một việc rất lớn, hơn nữa một khi sự việc lớn lên nó thực sự sẽ ảnh hưởng xấu đến thanh danh của đoàn công văn.
Phó đoàn trưởng nhìn Diệp Du một cái, thấy cậu không có giận dữ bất bình cùng ủy khuất thì nghĩ có lẽ cậu ấy có lý do gì đó mới làm vậy. Tuy rằng ông tức giận vì cậu ta cũng là một trong những người khiến cho chuyện này trở nên trầm trọng nhưng ông cũng ngưỡng mộ cậu. Ngay cả khi cậu bị đổ oan như vậy nhưng cậu không chỉ có thể chứng minh bản thân vô tội mà còn có thể ẩn nhẫn sắp xếp mọi chuyện một cách chu toàn.