16.
Hết thảy những việc tôi cùng bố mẹ làm không phải vì để được xã hội khen ngợi và thừa nhận.
Chỉ là cố được nhiêu thì cố.
Lúc trước bố thường dặn tôi, nhặt được của người thì trả người, thấy khổ nạn có thể giúp được thì giúp.
Không quan tâm không có nghĩa là tình nguyện bị bôi đen.
Thẩm Huỳnh Huỳnh đã nhắm tới tôi nhiều năm như vậy, tôi không nhịn được nữa rồi.
Buổi tối, Thẩm Huỳnh Huỳnh triệt để mất bình tĩnh, bắt đầu livestream mắng tôi.
Không đến nửa tiếng, phòng livestream và các tài khoản xã hội khác của cô ta đều bị chặn.
Ngay sau đó có một bài báo nói vụ cô ta trốn thuế, xúi giục trẻ vị thành niên vay tiền và làm bồ nhí.
Bất luận là cái nào cũng đủ để cô ta bóc vài cái lịch.
Những chuyện này đột nhiên bị lôi ra trước ánh sáng, bằng chứng lại quá rõ ràng.
Tôi lờ mờ cảm giác sau lưng có người thêm dầu vào lửa, nghĩ một hồi lâu vẫn chưa nghĩ ra có ai lại sẵn lòng dốc sức giúp tôi như vậy.
Cho đến tối hôm đó Hạ Chu Niên gọi tới hẹn tôi gặp mặt.
Chỉ sau đó tôi mới đột ngột phản ứng——
Là ảnh làm đó, ảnh đang giúp tôi!
Tiểu Thái rất tò mò, nửa đêm không ở không gian trồng rau ngủ mà hưng phấn chạy đến chỗ tôi ăn dưa.
"Này, sao hắn đối tốt với ngươi thế? Hay là thích ngươi à? Hay là ngươi thích hắn? Chắc không phải hắn đang theo đuổi ngươi ha?"
"Tâm trạng của ngươi hình như không đúng lắm!"
Tôi mỉm cười, đem tiểu Thái đặt trong lòng bàn tay.
“Trong đầu bắp cải ngươi đang nghĩ cái gì vậy? Đọc nhiều tiểu thuyết quá rồi đấy… hắn không thích ta, ta cũng không thích hắn."
"Chắc là hắn cảm thấy... có lỗi với ta."
Tiểu Thái toàn thân run rẩy: "Hả? Hắn đã làm gì? Phản bội ngươi? Lừa dối ngươi? Hay làm tổn thương ngươi?"
Gia hỏa này, hỏi liền tù tì hẳn bốn câu.
"Đừng đoán bừa, kỳ thật chúng ta không quen biết nhau lắm, chỉ là lúc trước... Nói thế nào nhỉ? Để ta kể chi tiết cho mà nghe."
Tiểu Thái không biết từ đâu lấy ra một cái lá ngậm vào miệng: “Nói cặn kẽ chút.”