Con cuối cùng trong đàn Ngũ Giác Mộc Ngưu chính thức rời đi để lại sau lưng một bãi chiến trường đầy rẫy xác chết cùng máu tươi tanh nồng, điều này đồng nghĩa với việc, lợi thế mà tiểu đội Phong Long cố ý tạo ra cũng đã chấm dứt.
Bây giờ, bọn họ phải đón nhận sự trả đũa cuồng bạo của con Thái Thản Cực Viên đầu đàn.
Thoát khỏi bầy thú vây khống, tốc độ của Thái Thản Cực Viên một lần nữa được khôi phục, chân bước một cái đã dễ dàng tiếp cận La Quốc Hùng, quyền đầu to lớn mang theo sức mạnh ngàn cân đánh đến.
Bị Thái Thản Cực Viên nhắm đến, vẻ mặt La Quốc Hùng liền ngưng trọng, bởi vì tốc độ Thái Thản Cực Viên đã khôi khục hoàn toàn nên một quyền này không thể chạy mà phải đón đỡ, nếu không hắn chắc chắn sẽ chết không có chỗ chôn.
Trong thời gian tích tắc đưa ra quyết định, La Quốc Hùng hét lớn nâng cao khí thế, đấu khí trong cơ thể được thôi động đến mực tận cùng, ào ạt như nước lũ chuyển hết vào đại chiến đao.
Chỉ thấy quần áo toàn thân La Quốc Hùng không gió mà bay, trên vạt áo, từng luồng đấu khí hồng sắc vần vũ bay lượn như muốn bốc cháy thành liệt hỏa, đại chiến đao bừng lên ngọn lửa đỏ rực cao ba mét, tựa như một thanh hỏa diễm thần đao thật sự.
“Đấu khí ngoại phóng?” Đăng Dương kinh ngạc bật thốt khi nhìn La Quốc Hùng chuẩn bị thi triển võ lỹ cường đại.
Đấu khí rời khỏi thân thể, hóa thành chân hình nguyên tố, đây chính là biểu hiện của võ giả cảnh giới Võ Sư. Bộ dạng của La Quốc Hùng lúc này tuy rằng còn chưa phải đấu khí ngoại phóng thật sự nhưng nhìn phong thái này, chắc chắn đã không còn bao xa, hắn chỉ còn cách cảnh giới Võ Sư một bước nhỏ nữa mà thôi.
Hít sâu một hơi, nét mặt La Quốc Hùng trở nên hung ác, toàn lực bổ ra một đao mạnh nhất của mình, đối đầu trực tiếp với nắm tay to lớn của Thái Thản Cực Viên.
“Tam Trọng Hỏa Thần Đao!”
Đùng! Hỏa đao vùng hắc quyền va chạm với nhau gây ra một tiếng động vang dội.
Chỉ thấy sau cú va chạm, La Quốc Hùng ôm ngực bay vèo ra sau, tông mạnh vào một gốc đại thụ rồi rơi xuống đất, khóe miệng tràng ra một tia máu tươi đỏ lòm. Trong khi đó, con Thái Thản Cực Viên cũng không phải không hề hấn gì, hai ngón tay của nó đã bị một đao tối hậu của La Quốc Hùng chém đứt, máu tươi phun ra như suối.
“Hùng ca!” Trọng Tuấn thấy vậy liền lo lắng hét lớn, hắn vừa định chạy đến xem thử thì La Quốc Hùng đã dựa lưng vào thân đứng dậy mà cây quát lớn “Ta không sao, mau công kích Thái Thản Cực Viên”
Không đợi La Quốc Hùng nhắc nhở, ngay tại thời điểm hắn bị Thái Thản Cực Viên đánh bay, Triệu Dũng lại một lần nữa nhân cơ hội tiếp cận sau lưng con quái thú, hai thanh loan đao lóe sáng lên quang mang tựa như nguyện quang, điên cuồng chém 18 đao lên tấm lưng to lớn đã chằn chịt vết thương của Thái Thản Cực Viên, chính là Nguyệt Ảnh Thập Bát Đao, võ kỹ mạnh nhất của Triệu Dũng.
Trúng một loạt đao ảnh, da thịt bị băm nhuyễn đến tận trong xương cốt, con Thái Thản Cực Viên đầu đàn liền đau đớn gầm lên, bỏ qua ham muốn truy sát La Quốc Hùng mà quay người lại vung tay đập chết tên nhân loại hèn mọn vừa đánh lén nó.
Thế nhưng không đợi con Thái Thản Cực Viên quay người, Trọng Tuấn cùng Đăng Dương cũng đã lao đến, chia nhau mỗi người công kích vào một chân của Thái Thản Cực Viên, hay nói đúng hơn là vị trí đằng sau khớp gối của nó.
Thương ảnh cùng kiếm ảnh đồng thời xẹt qua, tuy không thể gây ra vết thương quá lớn trên làn da rắn chắc của Thái Thản Cực Viên nhưng lực lượng thuần túy mà hai chiêu này mang lại vừa đủ để con quái thú mất đi trọng tâm, đầu gối khụy xuống, cả cơ thể to lớn đổ ầm xuống đất.
Đúng lúc này, từ một ngọn cây cao cao, một mũi tên mang theo cái đuôi màu hường phá không bắn ra, không sai một lý trung ngay vào đầu Thái Thản Cực Viên, găm thẳng vào giữa tráng con quái thú, tuy nhiên uy lực của mũi tên này cũng chỉ vừa đủ sức công phá lớp da thịt bên ngoài, sau đó liền bị hộp sọ cứng rằng còn hơn đá núi chặn lại.
Bấy quá Cẩm Tú bắn ra một tên này cũng không ôm hi vọng quá nhiều có thể ngay lập tức gϊếŧ chết Thái Thản Cực Viên, ngay khi trông thấy mũi tên đã trúng đích, nàng liền hét lớn
“Thái Thản Cực Viên đã rơi vào mị thuật của ra rồi, nhưng nhiều lắm chỉ kéo dài mười giây thôi, các ngươi liệu mà nắm giữ cho tốt!”
“Mười giây thời gian sao? Bấy nhiêu đó là quá đủ rồi, Trọng Tuấn, Đăng Dương, hai ngươi cùng ta sử dụng tuyệt chiêu tối hậu gϊếŧ chết con xúc sinh này” Triệu Dũng lóe sáng hai mắt, hung ác nói.
Lời nói vừa ra, Triệu Dũng đã như một làn gió xuất hiện ngay bên cạnh cái đầu to lớn của Thái Thản Cực Viên, song đao trên tay một lần nữa phát ra ánh trăng sáng lạnh, điên cuồng bổ ra mười tám đao.
Nguyệt Ảnh Thập Bát Đao!
“Được!” Trọng Tuấn nghiêm giọng đáp lời, trường thương màu trắng bạc trên tay duỗi thẳng ra sau đó lại theo từng động tác của hắn mà mờ mờ ảo ảo như biến thành hàng trăm mũi thương thực chất, phân ra trên dưới, trái phải, trước sau nối đuôi nhau từng lớp, từng lớp điểm đến đầu lâu Thái Thản Cực Viên
Đa Trùng Trọng Ảnh Thương!
“Tuân lệnh!” Đăng Dương cũng đáp. Lôi hệ đấu khí còn sót lại trong cơ thể trút hết vào Bạch Tuyết Kiếm nơi tay, một lần nữa chém ra Thiên Lôi Nhất Kích, và mục tiêu vẫn là đầu Thái Thản Cực Viên.
Có điều, một kiếm này đánh ra, Đăng Dương không hề vội vàng mà nắm chuẩn thời gian tới sau Nguyệt Ảnh Thập Bát Đao của Triệu Dũng và Đa Trùng Trọng Ảnh Thương của Trọng Tuấn. Đăng Dương muốn chắc chắn chính hắn là người ra đòn kết liễu cuối cùng gϊếŧ chết Thái Thản Cực Viên, bởi có như thế hắn mới nhận được xác nhận là đã khiêu chiến vượt cấp thành công.
Theo như AI đã từng nói, hệ thống không màn đến hắn thể hiện như thế nào trong cuộc chiến, mà chỉ quan tâm đến kết quả cuối cùng. Chỉ cần hắn là người ra đòn cuối cùng gϊếŧ chết địch thủ thì hắn sẽ nhận được phần thưởng, những việc khác không quan trọng.