Chương 6: Tán công

Edit: V-hy

Nguồn: bachngocsach


***

"Oanh”

Trần Bình tế xuất linh kiếm, vung chém ngang dọc.

Tức khắc mở ra một mật thất dài rộng chừng ba bốn trượng.

Gian mật thất này chỉ cách chỗ ở của Tiết Vân một bức tường.

Đối với đạo lữ tiện nghi này, hắn buộc phải cảnh giác.

Nữ nhân này dù đã phát lời thề đạo tâm, sau đó lại bị Chu Võng Huyết Ấn cấm chế, nhưng khó bảo đảm nàng có một tia ý niệm cá chết lưới rách trong đầu.

Kiếp trước Trần Bình thành tựu Giả Đan cảnh, tu sĩ cao giai có thể đi tới bước này thì sau lưng họ đều chất đống một tòa Bạch Cốt Thi Sơn.

Mặc dù hắn không phải là loại người vô cùng hung ác hay là điên rồ.

Nhưng làm việc cũng rất sát phạt quyết đoán, thương hoa tiếc ngọc đối với hắn mà nói là hoàn toàn không có chút nào.

Lưu lại Tiết Vân, một là có người ở bên cạnh để thuận tiện sử dụng.

Thứ hai, dù sao nữ nhân này cũng là tộc nhân của Tiết gia ở đảo Bạch Diệp.

Kết hôn với hắn ba năm, nếu đột nhiên mất tích, người ngoài rất dễ dàng nghi ngờ lên đầu của mình.

“Vừa rồi tế luyện một đạo Chu Võng Huyết Ấn lại rút đi gần chín thành pháp lực toàn thân ta, công pháp tu luyện của tiểu tử này thật sự là cực kỳ kém cỏi!”

Trần Bình vừa động ý niệm, kinh mạch linh khí mạnh mẽ lưu chuyển ra.

Công pháp mà hắn chủ tu trước mắt gọi là Nhuận Hỏa Công.

Phẩm cấp chỉ là Xích Phẩm thượng giai, nhiều nhất có thể tu luyện tới Trúc Cơ đại viên mãn.

Trải qua năm tháng dài đằng đẵng tích lũy, giới tu luyện truyền thừa công pháp tu luyện vô số kể.

Dựa theo phẩm giai cao thấp, chia làm bốn cấp xích, hoàng, huyền, thiên.

Mỗi cấp lại phân chia hạ giai, trung giai, thượng giai.

Trần gia lập tộc hơn sáu trăm năm, thu thập được ba công pháp trấn tộc, phẩm chất đều là hoàng phẩm trung giai.

Ba môn công pháp này chỉ có truyền nhân do tu sĩ Trúc Cơ chỉ định cùng với đệ tử kiệt xuất có được thượng phẩm linh căn mới có thể được truyền thụ miễn phí.

Các tộc nhân khác chỉ có thể thông qua điểm cống hiến của gia tộc để mua.

Thời gian Trần Bình tu luyện còn ít, ngay cả khi nhận được đủ trợ cấp thì cũng chênh lệch cực xa.

Đối với hắn lúc trước mà nói, công pháp trấn tộc không thể nghi ngờ là một trong những thứ nhất định phải theo đuổi được.

Nhưng bây giờ Lư Vũ tu hú chiếm tổ, với ánh mắt của hắn, công pháp hoàng phẩm căn bản không nằm trong phạm vi cân nhắc.

Kiếp trước, hắn xuất thân từ tông môn hạng nhất có lão tổ Kim Đan tọa trấn, hoàn cảnh tu luyện cùng tài nguyên nắm giữ cao hơn Trần gia không biết bao nhiêu lần.

Phẩm chất của Cửu Biến Linh Diễm Quyết mà hắn chủ tu đạt tới huyền phẩm thượng giai, có thể thông thẳng tới cảnh giới Nguyên Anh đại viên mãn.

“Phải tán công trùng tu!”

“Trì hoãn chút thời gian này so với con đường sau này căn bản không tính là cái gì.”

Bên trong Di phủ của Nguyên Anh trên Vạn Thú sơn mạch – nơi mà kiếp trước gặp tuyệt cảnh buộc phải tự bạo Giả Đan.

Tàng vật và bảo vật tùy thân trong nhẫn trữ vật tuy rằng đều tan thành mây khói, nhưng khẩu quyết công pháp cùng cảm ngộ cảnh giới lại theo trí nhớ kế thừa hoàn chỉnh.

Không chút khoa trương mà nói, mặc dù tán công chuyển tu Cửu Biến Linh Diễm Quyết, nhiều nhất trong vòng nửa năm, hắn liền có thể khôi phục đến cảnh giới Luyện Khí tầng sáu.

Cửu Biến Diễm Linh Quyết, lấy lửa làm gốc, lửa thiêu vạn vật, cuối cùng cửu biến quy nhất.

Quyết này có thể tu ra bốn loại linh hỏa, mỗi loại linh hỏa đều có tác dụng và uy năng độc đáo.

Kiếp trước hắn thiên tư trác tuyệt, nhưng cũng chỉ lĩnh ngộ được hai loại trong đó.

Nhưng bằng vào hai đại linh hỏa lại làm cho hắn có được địa vị nổi bật ở trong tu sĩ cùng giai, đủ để thấy được uy lực vô song của quyết này.

Linh căn của thân thể này chỉ là trung phẩm.

Nếu như không có một môn công pháp cường đại phụ trợ, đừng nói báo thù rửa hận, liệu có đạt tới Nguyên Đan cảnh hay không đều là chuyện khó nói.

Nếu đã có quyết định, Trần Bình lập tức thực hiện.

Chỉ thấy hắn vỗ lên túi trữ vật bên hông, thoáng chốc, trong lòng bàn tay liền có thêm một cái đan bình thanh ngọc.

Trong đan bình có chứa một loại đan dược gọi là dưỡng mạch hoàn.

Công hiệu chính là trị liệu tổn thương kinh mạch trong quá trình tu sĩ hành công bởi vì linh lực hỗn tạp bạo ngược tạo thành.

Dưỡng mạch hoàn có phẩm giai cực thấp, là đan dược nhất phẩm, chỉ có hiệu quả đối với tu sĩ Luyện Khí.

Luyện đan nhất đạo chính là một trong những tiểu đạo phụ tu phổ biến nhất trong giới tu luyện.

Tu sĩ thân mang hỏa linh căn, mộc linh căn, thủy linh căn đều có tỷ lệ trở thành một gã luyện đan sư.

Thiên phú đan đạo cũng không phải do linh căn ưu khuyết quyết định.

Ngoại trừ đan linh căn trong truyền thuyết ra, cho dù là Thiên Linh Căn cũng chưa chắc so sánh với linh căn hạ phẩm.

Kiếp trước, sau khi Trần Bình đột phá Trúc Cơ cũng thử tu luyện luyện đan thuật.

Đáng tiếc tiến triển cực kỳ chậm chạp, nghiên cứu ba mươi năm vẫn không cách nào luyện chế đan dược nhị phẩm.

Không chỉ làm chậm trễ lượng lớn thời gian tu luyện, còn lãng phí không ít tài nguyên linh thảo thú cốt.

Cân nhắc nhiều lần, cuối cùng hắn chọn từ bỏ, một lòng một dạ tu luyện đại đạo.

Đan dược chia làm cửu phẩm, nói chung, đan dược nhất phẩm thích hợp cho tu sĩ Luyện Khí phục dụng, nhị phẩm tương ứng tu sĩ Trúc Cơ.

Vô luận là đan dược mấy phẩm, phàm là thành công ra lò thì ở mặt ngoài đan thể sẽ được phác họa ra đan văn đặc thù do thiên địa vĩ lực ban cho.

Một đạo văn, hai đạo văn là phẩm chất bình thường nhất, trên ba đạo văn đã thuộc về phạm trù chất lượng cao.

Lấy Trúc Cơ Đan mà nói, Trúc Cơ đan một đạo văn có thể gia tăng tỷ lệ thăng cấp thêm ba thành, hai đạo văn tăng ba thành nửa, ba đạo văn gia tăng bốn thành.

Trúc Cơ Đan có sáu đạo văn trong truyền thuyết sau khi ra lò, ngay cả tu sĩ hạ phẩm linh căn nuốt vào cũng có thể không chút hồi hộp phá vào Trúc Cơ.

Quả nhiên là hiệu quả nghịch thiên, không thể diễn tả thành lời.

Bất quá Trần Bình tu hành hai đời mấy trăm năm, cũng chỉ thấy qua đan dược năm đạo văn xuất thế.

Đó là ở trong một lần đấu giá hội tụ nhiều thế lực đỉnh cấp.

Đan này cuối cùng bị một vị lão tổ Nguyên Anh thành danh đã lâu thu vào trong túi, giá cả đến tay làm hắn nhìn mà lực bất tòng tâm, không thể nhớ nhung.

Cho nên, đan dược sáu đạo văn cũng giống như Hóa Thần đại năng – những thần long thấy đầu không thấy đuôi kia, hoàn toàn là truyền thuyết viễn cổ.

Kiếp này, trước Trúc Cơ Cảnh, Trần Bình không có ý định phụ tu bất kỳ một môn tiểu đạo nào, để tránh làm chậm trễ việc tu luyện của bản thân.

Nói cho cùng, tu vi mới là căn bản.

Quân bất kiến như những đan thánh đan tổ thành danh đã lâu kia đều là những tu sĩ cao giai có thọ nguyên lâu đời.