Edit: V-hy***
Sau hơn nửa khắc, một thị trấn nhộn nhịp xuất hiện trong tầm mắt.
Cửa thành hai bên rộng mở, không có bất kỳ tu sĩ nào canh gác.
Trước đây Trần Bình đã tới Bạch Diệp trấn mấy lần, lập tức khống chế linh lực tránh khu vực phàm nhân, trực tiếp tiến vào nội thành.
“Linh chu Thiên Bảo các, ha ha, khẩu khí thật lớn.”
Nhìn chằm chằm tòa nhà chạm trổ trước mặt này, tấm biển lầu các lộng lẫy, Trần Bình khinh miệt bĩu môi.
Thiên Bảo các là cửa hàng lớn nhất của Tiết gia, cũng là nơi duy nhất trên đảo Bạch Diệp cho phép bán linh chu linh thuyền.
“Tiền bối, ngài muốn mua cái gì sao?”
Vừa vào lầu các liền có một vị đạo đồng ngây thơ chưa thoát nghênh đón, nhẹ nhàng cẩn thận nói.
Trần Bình biểu lộ nhạt nhẽo, miệng nhảy ra hai chữ: “Linh chu.”
“Được rồi, tiền bối mời theo ta vào nội đường.”
Đạo đồng mặt mày hớn hở, hưng phấn nói.
Cho dù là linh chu cấp thấp nhất, giá cũng dễ dàng phá ngàn.
Nếu như đơn này thuận lợi thành giao dịch, gã có thể được thưởng ít nhất ba đến năm khối linh thạch.
Trần Bình khẽ gật đầu, đi theo phía sau tiểu đạo đồng tiến vào nội đường.
Vừa vào bên trong, Trần Bình hơi sửng sốt, trong mắt không khỏi xẹt qua một tia kinh ngạc.
Nội đường này rất lớn, đủ để chứa hàng trăm người cũng sẽ không cảm thấy chật chội.
Từng chiếc linh chu có kiểu dáng khác nhau đặt ở trong quầy tinh xảo do ngọc thạch chế tạo.
Còn có một đám nữ hầu hạ xinh đẹp, đang giảng giải cho mấy vị tu sĩ nhìn như bộ dáng khách nhân.
“Ô!”
Nhìn xung quanh một vòng, ở một góc phía đông, Trần Bình nhìn thấy hai người quen.
Một nam tử khôi ngô chính là Trần Tân Đông gặp phải khi lên đảo.
Một vị tu sĩ đầu mập tai to khác, mặc thổ cẩm gấm gật đầu khom lưng bồi bên trái phải y.
Trong lúc nói đùa, khuôn mặt mập mạp run rẩy, dường như sau một khắc sẽ run rẩy rớt trên mặt đất.
Tu sĩ béo phì này, Trần Bình cũng biết.
Gã họ Tiết tên Ôn, chính là một vị có tư chất tốt nhất trong mười mấy thân thúc thúc của Tiết Vân.
Bởi vậy rất được lão tổ Tiết gia Tiết Chính Không ưu ái, ngay cả Thiên Bảo các sinh tài nhất cũng giao cho gã chấp chưởng.
“Ừm, gia thúc công cố ý dặn dò, trước cuối năm tới nhất định phải nhìn thấy hiện vật!”
Trần Tân Đồng vừa đi vừa nói.
Nghe y nhắc tới Trần Hưng Triều, tu sĩ mập ngực ưỡn lên, nghiêm túc nói: “Trần huynh cứ yên tâm, Tiết Ôn ta tuyệt sẽ không làm Tam trưởng lão thất vọng!”
“Ân, tốt nhất nên như vậy! Ta quay lại thuyền trước.”
Khách trong nội đường càng ngày càng nhiều, Trần Tân Đông cũng không muốn ở lại lâu.
Tròng mắt Tiết Ôn đảo qua, dùng khẩu khí gần như nịnh nọt nói: “Cách thời gian phát thuyền còn rất sớm, không bằng Trần huynh đi hậu viện ăn một bữa cơm, uống chút linh tửu rồi đi?”
“Mấy ngày trước, hạ nhân đưa mấy con Hồng Nhãn Cốt Ngư nặng mười cân tới đây, tiểu đệ ta vẫn không nỡ ăn, chỉ chờ Trần huynh đại giá quang lâm đấy!”
“Ồ? Vừa vặn ta cũng thèm rồi, vậy liền quấy rầy Tiết lão đệ.”
Trần Tân Đồng cười gật đầu, ánh mắt dừng lại trên người một thị nữ dáng người linh lung hấp dẫn.
Tiết Ôn lập tức hiểu ý, liếc mắt nhìn thị nữ kia một cái, ả lập tức hướng Trần Tân Đông chào vạn phúc, ngượng ngùng cất bước chạy ra ngoài.
“Ha ha, Tiết lão đệ, tối nay gặp lại!”
Trần Tân Đồng vỗ tay cười to, đuổi theo thị nữ xinh đẹp kia mà đi.
“Tam trưởng lão Trần Hưng Triều? Y và Thiên Bảo các đã giao dịch cái gì, nhất định phải yêu cầu Tiết gia giao hàng trước cuối năm sau?”
Trần Bình ỷ vào thần thức cường đại, không kiêng nể gì nghe lén đối thoại của hai người, cho đến khi Trần Tân Đồng rời đi, mới thu hồi thần thức.
Sau khi Trần Tân Đông đi rồi, tiểu đạo đồng dẫn Trần Bình đến đây bước nhanh tới gần Tiết Ôn, ở bên tai nhỏ giọng nói nhỏ vài câu.
Qua một hồi, Tiết Ôn phất tay ý bảo đạo đồng lui ra.
Gã ưỡn bụng to, nhĩ nhã tao nhã nói: “Không biết đạo húy của đạo hữu, từ đâu đến đây?”
“Họ Lư tên Vũ, là một tán tu.”
Trần Bình nhàn nhạt trả lời, đồng thời sử dụng tên kiếp trước.
“Tại hạ Tiết Ôn, là lão bản nơi đây.”
Tiết Ôn tha thiết nói: “Lư đạo hữu có ý mua một chiếc linh chu?”
Trần Bình cũng không khách sáo với gã nhiều, dứt khoát nói: “Không sai, linh chu nhỏ có thể chở bảy, tám người là được rồi.”
“Lư đạo hữu tính đúng rồi, linh chu nhỏ trên đảo Bạch Diệp ta nổi tiếng gần xa.”
Trong lời nói của Tiết Ôn lộ ra một tia tự đắc, đi đến trước một quầy, nhanh chóng vỗ vài cái trên nắp của nó.
Tiếp theo quầy khổng lồ phân giải thu lại, một chiếc linh chu dài khoảng ba trượng, màu xám trắng cao hai trượng hoàn toàn hiện ra trước mắt.
“Chiếc linh chu này chủ yếu dùng thân cây Bạch Diệp trăm năm để chế tạo, nội khảm trận pháp nhất cấp Du Thủy trận, mỗi lần chỉ cần nhét vào mười tấm linh thạch hạ phẩm là có thể đi tám trăm dặm.”
Tiết Ôn coi như giới thiệu chi tiết.
Trần Bình sờ sờ thân thuyền, hỏi: “Tiết chưởng quỹ, Du Thủy trận này vận chuyển một lần sẽ mất bao lâu để khôi phục?”
Có hai yếu tố quan trọng để phân biệt giữa ưu và nhược điểm của một linh chu.
Một là vật liệu chính, điểm này đơn giản và rõ ràng, không cần phải nói nhiều.
Thứ hai, trận pháp hạch tâm thúc đẩy linh chu ngự thủy đi thuyền.
Bình thường mà nói, trận pháp hạch tâm đều có thể dùng linh thạch kích hoạt.
Càng là hạch tâm trận pháp cao giai, số lượng linh thạch cần dùng cũng càng nhiều.
Tương ứng, tốc độ khôi phục trận pháp cũng sẽ tăng lên rất nhiều.
Ví dụ như ngự thủy trận pháp 3, 4 cấp khảm trên chiến hạm cỡ trung bình lớn, chỉ cần linh thạch sung túc, hạch tâm trận pháp có thể duy trì trạng thái kích hoạt, không gián đoạn đi lại trong biển.