Chương 86: Trừng Phạt Cuối Cùng (1)

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Hứa Mễ Nặc mở to đôi mắt sáng lấp lánh, giữ nguyên không chớp mắt nhìn chằm chằm vào Viên Diệp Đình, tựa như muốn thấy được ánh sáng nhân từ của phật từ trên mặt anh.

Nhưng ngoài ánh đèn ra, cô chẳng nhìn thấy gì từ trên mặt Viên Diệp Đình cả.

Tuy nhiên nhìn anh cứ là lạ thế nào, cắn môi, vẻ mặt tràn đầy bất mãn. Hứa Mễ Nặc lén lút tò mò nhìn sang, hoàn toàn không nghĩ tới tất cả những thứ này đều bởi vì mình.

Qua một lúc lâu, Viên Diệp Đình mới đè nén du͙© vọиɠ trong lòng xuống, anh rút tay ra khỏi tay của Hứa Mễ Nặc, lạnh lùng hỏi: “Nói đi, rốt cuộc thì em muốn làm gì? Hoặc là muốn lấy cái gì?”

Thấy Viên Diệp Đình không có ý muốn báo cảnh sát, Hứa Mễ Nặc thở phào nhẹ nhõm, nhưng câu hỏi sắc bén của anh khiến Hứa Mễ Nặc không biết nên trả lời như thế nào.

Không thể nói thật được, nếu Viên Diệp Đình hỏi cô muốn lấy giấy đăng ký kết hôn làm gì, đó không phải là lộ tẩy sao?

Nhưng phải bịa ra lý do sao, người này cơ trí phúc hắc như vậy, làm thế nào mới có thể lừa gạt được anh ta đây?

Hứa Mễ Nặc chần chừ, chậm chạp không chịu mở miệng.

Viên Diệp Đình kiên nhẫn chờ đợi, vừa cầm lấy phần báo cáo lên, vừa chờ Hứa Mễ Nặc thành thật khai báo.

“Cái này… có thể không trả lời được không?” Suy nghĩ một lúc lâu cũng không nghĩ ra được lời nói dối nào, Hứa Mễ Nặc không thể làm gì khác hơn là cúi đầu thận trọng hỏi.

“Em thử nói xem?” Viên Diệp Đình không đáp mà hỏi ngược lại.

“Tôi cảm thấy có thể!” Hứa Mễ Nặc lớn tiếng nói, nói cực kỳ thẳng thắn, sau khi nói xong thì làm như chưa từng phát sinh chuyện gì, chuẩn bị rời khỏi thư phòng: “Vậy… anh sớm nghỉ ngơi đi, ngủ ngon.”

Nhưng còn chưa đi được mấy bước, cô đã bị Viên Diệp Đình xách cổ áo, kéo thẳng trở về phòng.

Hứa Mễ Nặc hoàn toàn không thể phản kháng được, trời sinh ra hai người đã chênh lệch rất lớn, từ góc độ của cô, muốn phản kháng cũng không có lực!

Vì vậy, cô im lặng bị Viên Diệp Đình quăng lên trên giường. Một giây kế tiếp, Viên Diệp Đình không nói lời nào trực tiếp đè lên.

“Cho em thời gian một phút để cân nhắc, nếu em còn không thành thật trả lời, vậy cứ cách mười giây tôi sẽ cởi một món đồ trên người em xuống, chính em tự mình tính xem em còn bao nhiêu thời gian có thể kéo dài với tôi đi. Được không?” Viên Diệp Đình tràn đầy tà mị, chậm rãi nói.

Cái… cái gì? Hứa Mễ Nặc cong ngón tay nhỏ lên nghiêm túc tính toán, bây giờ là mùa hè, cộng thêm áσ ɭóŧ qυầи ɭóŧ, cô cũng chỉ mặc 4 món thôi, thật là khủng khϊếp!

Trả lời cái đầu anh ấy, loại thời điểm này tất nhiên là phải quả quyết trốn!

Cô lập tức giãy dụa muốn chạy trốn, nhưng trong nhiều trường hợp, loại hành động này chỉ thường làm cho chuyện càng tệ hại hơn thôi. Không lâu sau, cô chợt cảm thấy rõ bộ phận nóng bỏng nào đó, đang dính sát vào bắp đùi của cô, hơn nữa còn có khuynh hướng càng ngày càng lớn.

“Nếu em không muốn tôi lập tức ăn em, vậy tốt nhất là em nên dừng cái hành động ngu xuẩn này lại.” vẻ mặt của Viên Diệp Đình đã hơi dấy lên du͙© vọиɠ, đôi mắt hơi đυ.c ngầu, khiến Hứa Mễ Nặc thật sự cảm thấy nguy hiểm.

Không phải là anh đang nói đùa.

Hứa Mễ Nặc lập tức dừng động tác giãy dụa lại, rồi lặng lẽ đợi mấy phút, Viên Diệp Đình mới chậm rãi tỉnh táo lại.