Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Ngoài cửa Hứa Mễ Nặc vừa mới nhặt trái tim đã vỡ vụn rơi đầy trên đất lên.
Mà sau khi vào nhà, Hứa Mễ Nặc cảm thấy mình đã hoàn toàn biến thành một người vô hình dư thừa lần nữa, sau mấy lần liên tục định chen vào giữa cuộc đối thoại của Vi Liễu và Viên Diệp Đình không có kết quả, cô quả quyết từ bỏ xoay người đi vào phòng tắm rồi thay bộ quần áo khác.
Mặc bộ đồ quái dị này vào, đoạn đường từ lúc mình xuống xe cho đến khi về đến nhà, cũng không thiếu người chỉ chỉ chỏ cho về phía mình, trong đó còn có mấy người quen biết mình, tuy nhiên, chắc mấy người đó không nhận ra mình!
Mà không biết mình nên vui hay nên rơi lệ khóc tỉ tê vì chuyện này đây!
Nếu Hứa Mễ Nặc có thể biết trước lúc mình đi ra khỏi phòng tắm sẽ nhìn thấy cảnh tượng này, thì có đánh chết cô cũng sẽ không đi ra khỏi cửa phòng tắm!
Đây tuyệt đối là ảo giác! Cô tình nguyện tin tưởng mình là đứa trẻ người ngoài hành tinh bị ném vào địa cầu cũng sẽ không tin tưởng, Viên Diệp Đình lại sắn tay áo sơ mi lên nhặt rau giúp Vi Liễu ở trong phòng bếp!
Mà phòng bếp của nhà cô lại là không gian mở nữa chứ, cửa phòng bếp hướng về phía phòng khách! Mà Viên Diệp Đình chẳng những vừa bận rộn giúp mẹ mình nhặt rau, mà còn vừa cùng xem ti vi với mình mẹ, hơn nữa còn xem mấy bộ phim kháng Nhật mà bà chẳng bao giờ xem nữa!
Đây chính là Diệp thiếu trong lòng bao nhiêu thiếu nữ! Viên Diệp Đình, người mà lúc cười lên có thể làm tan chảy tâm hồn của hàng ngàn hàng vạn thiếu nữ mà lúc không cười cũng có thể gϊếŧ người chỉ trong chớp mắt, lại đang chăm chú xem phim truyền hình với một bà bác năm mươi tuổi!
“Ai ôi, đứa nhỏ này bị chết thật đáng thương! Đám quân cứu viện kia đến muộn quá.”
Vi Liễu nhìn thấy cậu lính quèn vì che chở cho bộ đội rút lui mà bị quân địch bắt đánh chết, thương tâm muốn chết... Dáng vẻ kia… giống như người chết là con gái của mình vậy.
“Bác gái không muốn thấy cậu ta chết, cháu sẽ để cho cậu ta sống lại ở tập tiếp theo.”
Viên Diệp Đình mỉm cười trả lời, thuận tay bỏ đống rau đã được nhặt xong vào chậu rửa.
“Có thật không? Vậy có thể để cho cậu ấy đánh thắng trận chiến này, rồi về nhà cưới vợ sinh con hay không? Bác đã xem nhiều tập rồi nhưng thích nhất là cậu nhóc này, nhìn dáng dấp y chang bác trai của cháu lúc còn trẻ vậy.”
Viên Diệp Đình vẫn giữ nguyên nụ cười quyến rũ đến chết người như cũ, khẳng định với Vi Liễu là yêu cầu của bà hoàn toàn không khó khăn gì lần nữa: “Đã như vậy, vậy hãy để cho cậu ta sinh con gái, sau đó đặt tên con là tiểu Nặc.”
“Chờ đã! Hai người đang làm gì vậy!”
Xem xong rồi bàn luận nội dung phim lung tung cũng được đi, còn sửa bậy kịch bản làm gì, mấu chốt là tại sao sinh con gái phải lấy tên giống tên cô!
Hứa Mễ Nặc không nhịn được nữa, cô bước nhanh mấy bước về phía trước chỉ muốn đoạt lấy remote đổi kênh, chỉ tiếc không ai hiểu con gái bằng mẹ, tay của Hứa Mễ Nặc còn cách remote một mét, Vi Liễu đã giành trước một bước cầm lấy.
“Mẹ! Mẹ đưa remote điều khiển cho con! Cả đêm con không về mẹ không quan tâm lấy một câu cũng thôi đi, sao bây giờ còn thảo luận đổi kịch bản lung tung với anh ta làm gì!”
“Mẹ đưa cho con làm gì! Đưa cho con con có thể cứu sống cậu nhóc kia cho mẹ rồi để cậu ta về nhà kết hôn sinh khỉ con được sao?”
“Viên Diệp Đình cũng không thể!”