Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Hứa Mễ Nặc giống như là một con bò bị bệnh bò điên đang thử giãy giụa, mặc dù nhìn qua không có biện pháp gì hay ho, nhưng cái đầu nhỏ lộ ra vẻ giảo hoạt khiến người ta cảm thấy nhức đầu, Viên Diệp Đình trấn áp mấy lần đã cảm thấy mất kiên nhẫn rồi.
Anh cúi đầu ngậm lấy rái tai mượt mà trắng nõn của Hứa Mễ Nặc, giọng điệu tràn đầy phiền não: “Em nghe lời đi, nếu không tôi sẽ không bảo đảm phát sinh cái gì đâu!”
Lời uy hϊếp lộ ra vẻ nguy hiểm khiến người trên thế giới này đều khϊếp đản... nhưng… một chữ Hứa Mễ Nặc cũng không nghe lọt!
Cô chỉ biết là người đàn ông không biết xấu hổ này lại đang cắn mình, cắn vào cái nơi xa lạ của mình!
A a a, loại cảm giác đó thật là kỳ quái, giống như là nơi yếu ớt nhất bị người ta đối xử khinh nhờn, Hứa Mễ Nặc cứng người lại!
Viên Diệp Đình cười nhẹ: “À, thì ra em nhạy cảm như vậy.”
Nhạy cảm cái em gái anh ấy!
“Mẹ nó, lão tử trở mặt với anh!” Hứa Mễ Nặc bộc phát ra tiềm lực trước đó chưa từng có, kịch liệt giãy dụa giống như là con cá bị kéo lên bờ, sau đó người vẫn không thể tránh thoát, nhưng cái đĩa lại bay ra ngoài!
Chỉ nghe thấy tiếng keng vang dội, rồi thành công hấp dẫn tầm mắt của mọi người lần nữa!
Sao vậy? Chẳng lẽ muốn tất cả mọi người đều biết mình bị cái tên ác ma này lô lễ, đến cái đĩa cũng không nhìn nổi mà bị vỡ, không được, cô còn muốn mặt mũi, cô còn muốn hoàng tử, cô còn muốn giữ lại tiết tháo của mình!
Mình phải giải thích thế nào, đúng, những lời nói trong giai đoạn mấu chốt này có thể bộc lộ tính cách đanh đá hiếu chiến của mình!
“Mọi người nhìn xem!” Hứa Mễ Nặc chỉ về phía cái đĩa vừa bị ném đi.
“Nhớ năm đó ở ngõ hẻm của chúng tôi có một người tên là tiểu Mã tử, mỗi lần nhìn thấy tôi cậu ta đều phải chào tôi một tiếng chị Bạch, mọi người thấy cái đĩa đã vỡ nát đó, cái đĩa tùy tiện ném ra ngoài như vậy, tôi có thể... bắn trúng ba phát súng, trước khi cái đĩa rơi xuống đất!”
Quần chúng vây xem chợt im lặng, sau đó lui về sau một bước, Viên Diệp Đình như không thể nhịn được nữa buông lỏng cô ta, ngay cả Sở Thiến Thiến và Lục Anna cũng thấp giọng hét lên nhảy qua một bên.
Cái tiết mục ngắn này thể hiện một Mộc Hữu rất đẹp trai rất bá đạo rất chấn nhϊếp lòng người? Thể hiện hình tượng của một tên lưu manh Mộc Hữu tàn nhẫn coi trời bằng vung, vừa thét lên đã có đàn em tập hợp?
Hứa Mễ Nặc thật sự muốn bật một bài tập thể dục theo đài để củng cố khí thế của mình.
Hứa Mễ Nặc còn chưa kịp hưởng thụ cảm giác sung sướиɠ khi thành công, đột nhiên thấy một cái lon bị ném ra ngoài.
“Ầm phanh, bịch bịch...” Ngay sau đó tiếng động vang lên không ngừng, rồi cô thấy cái cái lon đó bay lên không trung như đang khiêu vũ, đến khi nó rơi xuống đất, tổng cộng vang lên 9 tiếng!
Hứa Mễ Nặc cảm thấy mình như nghe thấy tiếng xương cốt của mình vỡ vụn, cô cứng ngắt xoay người lại, chỉ thấy Viên Diệp Đình đang ung dung thong thả vô cùng ưu nhã quay khẩu súng có gắn thiết bị giảm thanh ở trong tay.
Răng của Hứa Mễ Nặc va lập cập, lệ rơi đầy mặt giả bộ ổn định: “Mới chín phát súng, cũng cũng cũng chỉ vậy mà thôi, chỉ là một chữ số...”
“Khẩu súng mini chỉ có thể bắn chín phát liên tục.” Viên Diệp Đình lưu loát thay băng đạn, Hứa Mễ Nặc nhất thời đứng không vững.