Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Tuy nhiên, lần này ông ta gọi điện thoại tới, không phải muốn thảo luận vấn đề này với Viên lão gia, mà chuẩn bị tổ chức một buổi đấu giá từ thiện, gọi điện thoại mời Viên gia tham dự.
Ai cũng biết, ở thành phố A, nếu Viên gia nói thứ hai, vậy không ai dám nói thứ nhất.
Vì vậy, lúc người bạn già này tổ chức buổi đấu giá từ thiện, người đầu tiên ông ta nghĩ đến là Viên lão gia.
Đây đúng là ngủ gật được người đưa gối cho mà.
Viên lão gia đang buồn rầu vì không thể giải quyết vấn đề của cháu nội và cháu dâu, đây không phải chính là cơ hội tuyệt vời sao?
Vì vậy, Viên lão gia lập tức đáp ứng, hơn nữa còn nói rõ, cháu trai và cháu dâu nhà mình nhất định sẽ có mặt ở hội trường hỗ trợ.
Bạn cũ vừa nghe thấy vậy cũng cực kỳ vui vẻ, cả chủ lẫn khách đều vui mừng kết thúc cuộc nói chuyện.
Điện thoại vừa cúp, Viên lão gia đã lập tức triệu tập mọi người mở cuộc họp, thật ra thì cũng chính là tìm Viên Diệp Đình và Hứa Mễ Nặc tới mà thôi.
Đợi sau khi mọi người đều ngồi vào chỗ của mình, Viên lão gia làm vẻ mặt bí hiểm nói: “Ông có một chuyện lớn, muốn hai cháu đi làm giúp ông!”
Viên Diệp Đình và Hứa Mễ Nặc đều không hiểu gì nhìn ông nội, cũng không nói lời nào.
“Khụ, ông vừa mới nhận được điện thoại của một người bạn, ngày kia ông ấy muốn tổ chức một buổi đấu giá từ thiện ở chỗ chúng ta, ông đã đáp ứng ông ấy, để cho hai cháu cùng tham dự, vì vậy, hai ngày tới đây, các cháu nhớ phải chuẩn bị, đến lúc đó ai cũng không thể vắng mặt!” Viên lão gia đắc ý nói.
Hứa Mễ Nặc vừa nghe thấy đã hơi kháng cự, cô không muốn tham dự mấy sự kiện lớn như buổi đấu giá từ thiện từ này lắm.
Đến lúc đó chắc chắn phải mặc lễ phục gì gì đó, mà nếu cô mặc mấy bộ trang phục kiểu đó thì đi bộ cũng không đi nổi.
Chứ đừng nói chi là, trong yến hội, mọi người vui vẻ thì phải nhảy một điệu, uống rượu.
Cô không biết khiêu vũ, cộng thêm người đến đó đều là những người có máu mặt, lúc nào cũng phải nói nói cười cười, mệt chết đi được!
Vậy còn không bằng ở nhà, nằm ở trên giường đọc manga cho thoải mái!
Cô đang muốn mở miệng cự tuyệt, đã bị Viên Diệp Đình cướp lời trước một bước: “Ông nội, cháu có thể tham dự sự kiện này. Tiểu Nặc chưa bao giờ tham gia, nhỡ đến lúc đó cô ấy xảy ra chuyện gì làm trò cười cho người khác, sẽ không tốt!”
Hứa Mễ Nặc không muốn đi là một chuyện, nhưng sợ bị người ta chê mà không mang theo cô đi, đó lại là một chuyện khác! Hơn nữa đây còn là chuyện liên quan đến lòng tự trọng!
Vì vậy cô không thèm nghĩ ngợi phản bác: “Sao em có thể gây chuyện làm trờ cười cho người khác được! Hừ, anh đừng có mà lấy bụng ta suy ra bụng người!”
Viên lão gia rất hài lòng với phản ứng này của Hứa Mễ Nặc, ông gật gật đầu nói: “ Đúng vậy, ông thấy nhìn tiểu Nặc liền rất tốt, chuyện này cứ quyết định vậy đi.”