Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Làm sao, đang nghi ngờ hả?” Viên Diệp Đình nhìn cô gái đang phát run ở trong ngực mình.
Mặc dù hận đến nỗi ngay cả tóc cũng muốn dựng ngược lên, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ giả bộ ngọt ngào đáng yêu của cô, anh lại không nhịn được suy nghĩ muốn trêu chọc.
Ninh thành Diệp thiếu chưa từng thân thiện như bây giờ: “Xem ra cần phải chứng minh cho mọi người thấy, tới đây, tiểu Nặc, em hôn cho mọi người xem.”
Hứa Mễ Nặc thầm rơi đầy lệ trong lòng, thần thϊếp không làm được à!
Hứa Mễ Nặc chớp đôi mắt ướŧ áŧ màu hổ phách: “Không cần chứ?”
Ánh mắt sắc như dao của phu nhân lão Hải quét tới, Hứa Mễ Nặc lập tức run lẩy bẩy.
“Mặc dù rất thẹn thùng, nhưng Diệp thiếu muốn hôn thì hôn thôi.”
Hứa Mễ Nặc chuyển hướng về phía Viên Diệp Đình, vốn đang suy nghĩ nhắm hai mắt lại rồi chạm vào là được, nhưng đối diện với khuôn mặt hoàn mỹ của Viên Diệp Đình và đôi mắt sâu không thấy đáy, như có thể nhìn thấu tim gan như có thể hút cả linh hồn mình vào, như đang nhắc nhở nếu đυ.ng vào người đàn ông này thì không thể rút lui an toàn.
Hứa Mễ Nặc hoàn toàn không có kinh nghiệm trong chuyện này, cô khẩn trương đến nỗi đôi mắt cũng chớp nhiều hơn.
Viên Diệp Đình như nghe được tiếng mình thở dài, sau đó tốt bụng nhắm mắt lại.
Quả nhiên cảm thấy cô gái kia đang run rẩy đến gần, lại có mong đợi...
Nhưng Viên Diệp Đình đột nhiên cảm thấy tay nhỏ của Hứa Mễ Nặc bỗng dùng lực, Viên Diệp Đình cúi đầu bắt lấy cái tay của Hứa Mễ Nặc đang đặt ở bên hông mình theo bản năng, trên tay cô là một cái nĩa của quán cà phê!
“Hắc, vật nhỏ. Nếu eo của đàn ông bị thương, thì sao có thể yêu em được?”
Viên Diệp Đình hơi dùng lực, nguy hiểm đến gần sát Hứa Mễ Nặc nói, cô ra tay với anh, khiến anh rất tức giận.
“Ai ôi, mấy bác nhìn xem, mấy bác mau đi đi, Diệp thiếu đang xấu hổ đấy.”
Không ngờ rằng lúc này Hứa Mễ Nặc lại làm ra vẻ ung dung ngọt ngào nói.
Viên Diệp Đình sửng sốt một giây, sáng tỏ, Hứa Mễ Nặc đang đợi lúc mình nhắm mắt lại đột nhiên tập kích, khoảng khắc khi mình cúi đầu xuống, mấy bàbác nhìn thấy mình như đang xấu hổ tránh né.
Một hòn đá hạ hai con chim! Con bé này còn thông minh hơn so với tưởng tượng của mình rất nhiều.
Bên kia, Hứa Mễ Nặc đã vụng về tránh thoát khỏi ngực của Viên Diệp Đình.
Đặc biệt là, hình như có cái gì quỷ dị trở nên cứng rắn hơn là đang xảy ra chuyện gì!
Xui xẻo của Hứa Mễ Nặc giống như nước sông Hoàng Hà chảy dài không dứt! Mình phải nhanh chóng rời khỏi cái nơi quỷ quái đáng sợ này thôi a a.
Hứa Mễ Nặc đang thầm rơi lệ trong lòng nhưng bề ngoài vẫn cố làm ra vẻ tỉnh táo: “Không thể cứ đè vào bộ phận quan trọng của Diệp thiếu được, cái đó quan hệ đến hưng thịnh phồn vinh của Viên thị đấy, hắc hắc!”
Bộ phận quan trọng?
Hứa Mễ Nặc còn chưa nói dứt lời, Viên Diệp Đình đã lại nhớ tới lời kêu gào đến thủng cả màng nhĩ của Hứa Mễ Nặc ở trong khách sạn kia: Lão Hải không ngóc đầu lên được, không ngóc đầu lên được chính là lão Hải! Đây là sự thật không thể nào chối cãi được!
Viên Diệp Đình nhất thời cảm thấy không thể dễ dàng bỏ qua cho Hứa Mễ Nặc được, anh chợt thu cánh tay dài lại, bàn tay nhìn như tùy ý quanh quẩn bên cổ áo đang rộng mở của Hứa Mễ Nặc.