Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
“Đúng vậy, người chết như ngọn đèn đã tắt, lúc trước sau khi cha của Diệp Đình ra đi, có một đoạn thời gian rất dài, ông và Diệp Đình đều không thể tiếp nhận nổi chuyện này, cảm thấy có vẻ như nó có thể trở về đây bất cứ lúc nào vậy, nhưng ai ngờ rằng, nó đã vĩnh viễn sẽ không đẩy cửa ra, gọi ông một tiếng "Cha ơi".”, nói đến đây, Viên lão gia cũng suýt nữa rơi lệ.
Nước mắt của ông nội viên rất đáng quý, rơi một giọt, cũng ảnh hưởng rất lớn đến sức khỏe của ông.
Viên Diệp Đình thấy cảm xúc của ông nội không đúng, vừa liếc mắt tựa như cảnh cáo Hứa Mễ Nặc, tỏ ý bảo đổi đề tài, vừa bưng ly trà trên bàn lên đưa tới: “Ông nội, ông uống trà trước đã.”
Viên lão gia nhận lấy ly trà, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, rồi buông xuống, nhưng tâm tình vẫn không khá hơn.
Hứa Mễ Nặc tiếp thu được tần số trong ánh mắt của Viên Diệp Đình, lập tức cười nói: “Đúng rồi, ông nội, ông nhớ đấy nhé, ông nhớ ngày mai phải dặn chị Trương làm rất nhiều đồ ăn ngon, hai người cùng cháu ăn chung. Nếu không, hai người ngồi ở bên cạnh nhìn, cháu cũng không ăn được.”
“Sao lại không ăn được? Không phải sức ăn của em rất tốt hay sao?” Chỉ cần có cơ hội, Viên Diệp Đình sẽ lập tức dìm cô không thương tiếc.
Thằng nhóc đáng chết này, cô đang dời sự chú ý của ông nội đi đấy nhé, anh ta hiểu hay không, đần chết đi được.
“Ông nội, ông nhìn anh ấy kìa, anh ấy đang bắt nạt cháu kìa, còn cảm thấy cháu ăn nhiều?” Hứa Mễ Nặc hung hăng trợn mắt nhìn người nào đó không hiểu phong tình, đúng là đàn gảy tai trâu, không thể nào câu thông được.
Lão gia chỉ thích nhìn hai cái miệng nhỏ cãi nhau, cảm thấy hình ảnh này cực kỳ đáng yêu.
Vì vậy ông cười nói: “Tiểu Nặc, cháu đừng sợ. Ăn nhiều, dưỡng thân thể tốt, rồi sinh cho Viên gia thêm một thằng nhóc mập mạp, cháu sẽ chính là đại công thần của chúng ta! Đến lúc đó, ông xem Diệp Đình còn dám bắt nạt cháu hay không?”
Quả nhiên, Viên lão gia không hổ kẻ hủy diệt đề tài, vừa nói xong một câu, hai người đều đau khổ đóng kín miệng như cái hũ nút vậy.
Ông nội Viên còn tưởng rằng bọn họ xấu hổ, trong lòng lại vui vẻ: “Tuy nhiên, tiểu Nặc, cháu cũng đừng quá áp lực, các cháu còn trẻ, con trai hay con gái đều không có vấn đề gì, cho dù nhất thời thời cao hứng, sinh đến 18 đứa, chúng ta cũng nuôi được!”
Nói xong, lão gia còn tự tưởng tượng thêm hình ảnh minh họa, một lũ trẻ đầu cà rốt vây quanh ông gọi cụ ơi cụ ơi, đẹp đến nỗi trái tim cũng phải tan chảy.
Nhận thấy ánh mắt tha thiết trông chờ của Viên lão gia, Hứa Mễ Nặc không nhịn được rụt về phía sau, nói đùa, mười tám đứa? Coi cô là heo náià, heo nái cũng đâu thể đẻ như vậy?
Không, đây không phải là điểm chính. Điểm chính là, cô và Viên Diệp Đình sẽ không có con, được không?!
Tuy nhiên vừa nghĩ tới sau này, có bản sao thu nhỏ của Viên Diệp Đình, biểu tình khốc khốc, đứng ở trước mặt cô gọi cô là mẹ, cảm giác này, vẫn rất kỳ lạ!
Viên Diệp Đình lạnh mắt nhìn hai kẻ dở hơi một lớn một nhỏ đang chìm đắm trong suy nghĩ của mình, vừa bực mình mà lại vừa buồn cười, chữ bát còn chưa phẩy một nét(*), thua thiệt bọn họ có thể nghĩ như vậy.
(*) chữ bát còn chưa phẩy một nét: Bát tự, bao gồm giờ, ngày, tháng, năm sinh theo thiên can địa chi của một người, là một cách xem số mệnh của Trung quốc. Dựa vàobát tự, ta có thể suy đoán ra vận mệnh của một con người. Theo phong tục cũ, từ khi đính hôn, hai bên nhà trai và nhà gái phải trao đổi “Bát tự thϊếp” cho nhau, bát tự phải hợp, không tương khắc thì mới có thể kết hôn.‘Bát tự hoàn một nhất phiết’ –chữ bát (八), bao gồm hai nét phẩy (phiết), một nét phẩy (phiết) còn chưa viết, thì không thểthành chữ bát. Chỉ những việc không có dấu hiệu sẽ xảy ra.)