Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Hứa Mễ Nặc bị bỏng nhưng không được xử lý kịp thời nên vẫn có chút phức tạp, có mấy chỗ bỏng khá nghiêm trọng nổi lên bọng nước.
Khi bác sĩ bôi thuốc, cô thật sự đau đến chết đi sống lại.
Viên Diệp Đình đứng bên cạnh nhìn cô vì đau mà xuýt xoa liên tục, không nhịn được tiến lên ôm lấy cô, tức giận lườm người đang bôi thuốc.
Bác sĩ bị lườm vẻ mặt vô tôi, bị bỏng thì sẽ khá đau nhức, điều này có liên quan gì đến anh đâu, lườm anh ta thì có ích gì!
Vất vả lắm mới bôi thuốc xong, bác sĩ gia đình vừa thu dọn đồ đạc, vừa nói: “Vết thương của mợ chủ vẫn còn chút nghiêm trọng, tôi đã kê thuốc cho mợ ấy, lát nữa trước khi ngủ uống hai viên thuốc tiêu viêm, nếu như buổi tối không sốt thì nghĩa là không bị nhiễm trùng, nếu sốt thì dùng phương pháp vật lý hạ nhiệt độ, sốt lui là được, không phải vấn đề gì lớn.”
Viên Diệp Đình nghe rất tỉ mỉ.
Lúc này, ông cụ Viên cũng nghe được tin chạy tới, thấy trên tay Hứa Mễ Nặc được băng bó như bệnh nhân gãy xương, ông cụ vô cùng lo lắng hỏi bác sĩ hồi lâu, bao gồm cả việc có để lại sẹo không, sau này có bị ảnh hưởng gì không bla bla.
Bác sĩ trả lời từng câu một. Vừa khéo gặp ông cụ, bác sĩ bèn muốn làm kiểm tra đơn giản cho cơ thể của ông cụ. Vì vậy hai người vừa trò chuyện vừa rời đi, trước khi đi ông cụ Viên gọi Viên Diệp Đình qua một bên, nói mấy câu, không ngoài phải chăm sóc vợ các loại. Viên Diệp Đình không giải thích, chỉ ngoan ngoãn nghe.
Chờ anh trở về, Hứa Mễ Nặc đã mệt mỏi ngủ mất.
Nhìn Hứa Mễ Nặc trong khi ngủ cũng nhíu mày, Viên Diệp Đình thở dài, ngồi xuống bên mép giường.
Không thể không nói, dáng vẻ lúc ngủ của Hứa Mễ Nặc rất đẹp, lông mi dài cong vυ"t, cái miệng nhỏ nhắn vì hô hấp mà hơi vểnh lên, khuôn mặt vì đau mà hơi tái nhợt. Lần đầu tiên Viên Diệp Đình thấy cô yên tĩnh nằm trong chăn, nhìn ngắm hồi lâu.
Một lát sau, tầm nhìn của anh rơi vào cánh tay bị thương của cô, không biết nên tức giận hay đau lòng. Người phụ nữ này, không phải là đầu đá chứ, sao lại liều mạng vậy.
Ngồi một hồi, thấy Hứa Mễ Nặc ngủ ngon lành, Viên Diệp Đình rời khỏi căn phòng. Anh còn có một đống việc cần làm, phần tài liệu vừa bị Hứa Mễ Nặc phá hỏng cũng phải bảo trợ lí đưa lại, ai, thật đau đầu!
Chờ Viên Diệp Đình xử lý xong tất cả mọi chuyện đã là nửa đêm, anh đứng lên hoạt động cái cổ đã cứng ngắc, thở ra một hơi.
Bỗng nhớ tới lời bác sĩ nói, Viên Diệp Đình vốn định nghỉ ngơi không yên lòng quay về phòng xem tình hình của Hứa Mễ Nặc.
Quả nhiên, sự lo lắng của anh là đúng, Hứa Mễ Nặc vì bị nhiêm trùng mà nóng rần, khuôn mặt đỏ bừng, người cũng mê sảng không tỉnh táo.
Viên Diệp Đình nỗ lực đánh thức cô, nhưng Hứa Mễ Nặc như rơi vào cơn ác mộng, gọi kiểu gì cũng không tỉnh, miệng còn kêu khóc: “Cha, cha, đừng mà, cha, cha...”
Âm thanh ấy xen lẫn sợ hãi, đau khổ, còn có tuyệt vọng.
Viên Diệp Đình không biết có chuyện gì xảy ra với cha của Hứa Mễ Nặc, nhưng thấy tình trạng này của Hứa Mễ Nặc, nghĩ cũng biết tuyệt đối không phải hồi ức vui vẻ gì.
“Hứa Mễ Nặc, Tiểu Nặc, Tiểu Nặc.” Viên Diệp Đình kêu mấy tiếng, cô vẫn không có phản ứng, vẫn chìm đắm trong giấc mộng.
Viên Diệp Đình sờ đầu cô, thật sự quá nóng, vì vậy cầm tùi chườm đá từ trong tủ lạnh, lấy khăn mặt bọc lại đặt lên trán cô hạ nhiệt.