Chương 101: Không Có Việc Gì Thì Không Lấy Lòng (1)

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Ngay lúc Hứa Mễ Nặc khiến ông cụ cảm động, Viên Diệp Đình bắt đầu cầm đũa bắt đầu ăn bữa sáng không nỡ nhìn.

Cắn được một miếng, Viên Diệp Đình không nhịn được mà nhíu mày. Miếng bánh mì quá cứng, hơn nữa còn vì nướng quá lửa, mà còn có vị đắng.

Bát cháo kê, à, không gọi là cơm thì đúng hơn. Ở trong ngoài chừ kê còn có chút vật thệ lạ không rõ. Nhưng có điều cực kỳ rõ ràng là chưa được nấu chín.

Thịt xông khói càng không phải nói, cháy khét.

Cho dù mùi vị không được ngon, nhưng Viên Diệp Đình chỉ cau mày nhưng vẫn ăn những món Hứa Mễ Nặc làm một lần.

Hứa Mễ Nặc thấy ánh mắt ngạc nhiên, mừng rỡ, cảm động của chị Trương và ông cụ mới quay đầu nhìn Viên Diệp Đình, khi thấy sắc mặt anh có chút đau khổ, Hứa Mễ Nặc có chút áy náy và sợ hãi.

Vốn cho rằng làm bữa sáng tình yêu có thể cho mình chút điểm cộng nhưng không ngờ tay nghề cô lại tệ như vậy. bây giờ cô chỉ cầu mong vị giác của Viên Diệp Đình có chút vấn đề, không nhận ra mùi vị gì nữa. Nếu không, không chỉ thất bại trong gang tấc lại còn mất hết hảo cảm.

“Cái đó, không ăn được thì đừng ăn, không hại sức khỏe!” Tôi không bồi thường được, Hứa Mễ Nặc thầm nói tỏng lòng.

Nghe vậy, Viên Diệp Đình giống như đang nghĩ ngợi điều gì, khuôn mặt vặn vẹo, cố gắng nuốt chỗ thức ăn trong miệng vào bụng, mới để đũa xuống: “Chị Trương, chị làm bữa sáng lại đi, dọn mấy đồ này đi!”

Chị Trương nhìn vẻ mặt đầy xấu hổ của thiếu phu nhân, thở dài nói: “Hai cái người này thật tình cảm!”

Hứa Mễ Nặc không nghe được lời bộc bạch trong lòng của chị Trương, nếu không cô sẽ phát điên rồi.

Tình cảm? Tình cảm cái gì chứ?

Nói tóm lại, cho dù nói thế nào, bữa sáng tình yêu cho dù không được như ý nhưng cũng có thể coi như có tấm lòng rồi.

Nhìn hai người đàn ông Viên gia có vẻ như tâm trạng rất tốt, Hứa Mễ Nặc cũng thoải mái hơn nhiều.

Chờ đến tối, cô chờ Viên Diệp Đình ở con đường anh chắc chắn phải đi qua, cô bước dài lên trước: “Viên thiếu gia, có vẻ hôm nay tâm trạng khá tốt?”

“Cũng tạm.” Nhìn dáng vẻ vỗ mông ngựa của cô, Viên Diệp Đình cũng biết được à có vấn đề.

“Vậy anh thấy biểu hiện của tôi thế nào chứ?” Hứa Mễ Nặc lại hỏi.

“Cô định nói gì?” Viên Diệp Đình nheo mắt, hỏi thẳng.

“Không muốn nói gì, chỉ muốn nhắc nhở anh đừng quên chuyện đã đồng ý với tôi.” Hứa Mễ Nặc nhìn thái độ này cũng biết mình đã thành công cho nên càng to gan hơn.

“Tôi đồng ý chuyện gì với cô chứ?” Hiển nhiên Viên Diệp Đình bị cô làm cho mơ hồ.

“Này, anh cũng không thể chơi xấu như vậy chứ? Chính anh nói, nếu tôi biểu hiện tốt thì anh sẽ cho tôi xem Di Ái Chi Tâm!” Vừa nghe Viên Diệp Đình định trở mặt, Hứa Mễ Nặc dùng câu nói ngắn gọn vẫn phổ biến trong tổ chức: “Chuyện chính là như vậy, Đại lão gia à, chuyện đã đồng ý thì không thể đổi ý được!”

“A, ý cô là nói việc này sao?” Căn bản, Viên Diệp Đình không để chuyện này trong lòng, vừa quay đầu đã quên mất, nhưng Hứa Mễ Nặc cẩn thận như vậy, không hề có ý qua loa nào khiến Viên Diệp Đình muốn trêu chọc cô: “Cho nên, sáng sớm hôm nay cô dây làm bữa sáng sao?”

“Không phải là tôi muốn cho mọi người thêm ấn tượng tốt với tôi chứ?” Hứa Mễ Nặc cảm thấy lúng túng khi bị nói đúng tâm sự.

“A, thay đổi thái độ sao?” Viên Diệp Đình không nhịn được mà bật cười, vẻ mặt đầy nghiêm túc nói: “Tôi còn nghĩ là tôi muốn độc tôi chết đấy!”