Mạc Tinh Nhu đứng cùng với Hứa Mễ Nặc, giọng nói cô vang lên:
- Đi, đi bắt gian với chị!
Vừa nói, cô đưa tấm ảnh cho Hứa Mễ Nặc.
Cô gái nhìn người trong ảnh, hận không thể chọt mù mắt mình. Nhìn ông chú trung niên, đôi mắt tam giác, đầu Địa Trung Hải, ngấn mỡ rung rinh khắp mặt và người, trên cổ còn treo sợi xích chó màu vàng làm điểm nhấn...
Khuôn mặt của Hứa Mễ Nặc nhất thời trở nên vặn vẹo: “Bắt… bắt gian?”
Hứa Mễ Nặc rất rất không thể thích ứng nổi, cô đột nhiên bị kéo đến cái khách sạn lớn này, lại còn phải đi bắt gian cái tên nhìn như con heo ở trong hình kia nữa, Mễ Nặc cảm thấy không thoải mái chút nào!
“Anh ta tên là Hải Đại Đản, bạn trai mới của chị, nhưng còn chưa tới một tuần anh ta đã lêu lổng ở sau lưng chị!”
Mạc Tinh Nhu mặc bộ sườn xám kiểu Trung Hoa, nhưng lại xinh đẹp quyến rũ như mấy vũ nữ múa cột vậy.
Cô ấy kéo Hứa Mễ Nặc lại: “Mễ Nặc, em là bạn thân nhất của chị, chị biết nhiệm vụ bắt gian này cực kỳ khổ cực và rất nguy hiểm, nhưng đây chính là tình bạn à nha!”
“Chị buông tay em ra!” Hứa Mễ Nặc liều mạng hất tay, thật sự không nói nổi gì nữa!
Hứa Mễ Nặc phàn nàn nói: “Đây là lần thứ tám trong năm nay chị bắt em đi bắt gian với chị rồi đấy, mà khủng khϊếp nhất là mùa xuân mới chỉ qua bảy tuần!”