Chương 3: Đôi mắt dị thường

Đôi mắt đen nhánh của Tô Uẩn mở to, sáng lấp lánh, miệng mỉm cười ngọt ngào, dưới ánh đèn, hai bím tóc bện kiểu sừng dê tỏa sáng đen nhánh. Ngoan ngoãn bê bát canh gà đi đến, “ Bà nội đừng tức giận! Mẹ nhất định sẽ sinh một cái đệ đệ cho nội ôm. Bà nội ăn canh đi, mẹ làm canh thơm ngon rất dễ uống.”

“ Hừ !” Bà nội Tô liếc nhìn Tô Uẩn một cái. Thật ra trong lòng bà đối với đứa cháu gái Tô Uẩn có nhiều hảo cảm. Rốt cuộc cùng sống với nhau nhiều năm như vậy, ít nhiều cũng nảy sinh tình cảm. Nhưng tâm lý bà chấp nhất, nhất định phải được ôm tôn tử mới cảm thấy cuộc sống được viên mãn .

Tô Uẩn và người nhà ở trong một căn phòng vuông vức.

Bữa cơm chiều ăn được một nửa thì thấy chú hai Tô Kiến Quốc trở về, sắc mặt cứng đờ vì lạnh, đỏ bừng lên. Hai tay xoa xoa vào nhau, chào mọi người một tiếng xong liền đi cầm bát đũa lên chuẩn bị ăn cơm.

“Tô Uẩn, đầu con còn đau không?”

Tô Kiến Quốc ăn cơm xong một lúc sau liền đi tới ngồi vào bên cạnh Tô Uẩn hỏi. Ngay sau đó liền xem xét lại tình huống vết thương. Nhưng Tô Uyển vẫn im lặng, chậm chạp chưa có trả lời .

Nàng có chút kỳ quái nhìn chằm chằm vào mặt của Tô Kiến Quốc.

Nếu nàng không có nhìn nhầm mà nói, sắc mặt Tô Kiến Quốc so với người khác là lạnh cứng, đỏ bừng, thêm nữa Tô Uẩn lại thấy ngay giữa hai hàng lông mày của hắn có ít khí màu đen, chầm chậm lan rộng ra, thoạt nhìn sắc mặt chú cũng có hơi chút suy sút, không phấn chấn. Cảm giác như là vận khí đang đi xuống ?

“ Tiểu Uẩn! Chú cùng cháu nói chuyện, sao cháu không để ý tới vậy? Trong người cháu có chỗ nào khó chịu không?”

Tô Kiến Quốc thấy Tô Uẩn thật lâu không nói lời nào, sắc mặt khó coi, lại sợ đầu nàng bắt đầu đau lại.

Tất nhiên, Tô Uẩn biết, nhìn mình có chút dị thường. Bị Tô Kiến Quốc gọi giật mình tỉnh lại. Nàng đắn đo, do dự mãi, suy nghĩ chính mình hiện tại chỉ là một tiểu hài tử 10 tuổi, chỉ sợ nói ra cũng chẳng có ai tin. Hơn nữa nàng cũng hoàn toàn chưa có xác định. Chỉ là mở miệng hỏi thôi.

“Chú, cháu không có sao. Cháu chỉ vừa suy nghĩ đến việc ngày mai đi học thôi ạ.”

“ Không cần suy nghĩ nhiều. Ngày mai cháu hãy ở nhà nghỉ ngơi chờ khỏe lại, mẹ cháu sẽ gửi cho cô giáo một cái đơn xin phép nghỉ học mấy hôm.”

Bên này bà nội Tô trừng mắt lườm Tô Uẩn một cái, muốn giáo huấn Tô Uẩn một chút,

“Cũng chỉ là rách một chút da thôi, cháu như thế nào lười biếng đã muốn xin nghỉ học?”

Tô Uẩn cũng không để ý nghe bà nội Tô nói chuyện, nhìn chằm chằm về phía trên mặt Tô Kiến Quốc, vẫn nhìn thấy một đám khí đen đang lan tràn như cũ. Điều này làm cho Tô Uẩn nghĩ tới kiếp trước nàng từng có tiếp xúc qua một môn huyền học, đoán mệnh, trong đó có một câu nói rất là quen tai “ấn đường của quý khách đã biến thành màu đen”, hiện giờ nàng xem chú hai của nàng chính là như vậy .

Ăn cơm xong là lúc Tô Kiến Quốc bắt đầu nói chuyện, “ Đại ca, gần đây đệ cảm thấy tinh thần không yên, tâm tình hay lo lắng, bồn chồn, tim có những lúc đập rất nhanh. Đệ muốn đến chỗ lão Lý, xin hắn giúp đệ xem một quẻ.”

Tô Kiến Chương gật đầu đáp ứng, chạy nhanh lấy hai phần đồ ăn, chuẩn bị lát nữa cùng Tô Kiến Quốc mang theo vào thôn xóm đi tìm lão Lý.

Lời này khơi dậy ký ức của Tô Uẩn, nàng nhớ rõ lão Lý người này từ trước đến giờ tựa hồ rất thần bí. Lão ở một mình tại một cái tứ hợp viện, nhìn bộ dạng trông rất giống những người trong thôn xóm. Nhớ rõ lại trước kia khi còn nhỏ, nhà bọn họ đã từng xảy ra một cái chết rất là cổ quái. Hình như là về việc đứa con thứ ba của bà nội Tô chết non, cuối cùng phải nhờ đến lão Lý giải quyết. Bởi vậy, cũng coi như là mắc nợ đối phương một nhân tình. Cũng từ đấy, mỗi khi nói đến quỷ thần mọi người đều kính sợ. Đến ngày lễ, ngày Tết đều sẽ đi thăm lão Lý.

Hơn nữa ở trong thôn, nếu có gặp vấn đề linh tinh gì liên quan đến phong thủy mệnh cục, thì cũng đi tìm lão Lý

Nhưng mà trong trí nhớ của nàng vào Tết âm lịch năm 1995 xảy ra một chuyện bất ngờ.

Lão Lý bởi vì ở trong phòng một mình lẻ loi, bị bệnh tim đột phát, không ai phát hiện, nên không có kịp thời cứu chữa, cứ như vậy qua đời. Sau này hậu bối của lão đến thu hồi di vật, đồ đạc, trong đó có rất nhiều sách nghiên cứu về huyền học, kinh dịch ….

Tô Kiến Chương từ trong nhà lấy ra một ít đồ, cộng thêm một ít hàng khô, thịt khô, cầm theo đèn pin xuất phát, Tô Uẩn tự nhiên cũng muốn đi xem đến cùng là xuất hiện vấn đề gì, nhìn xem thuật bói toán trong truyền thuyết. Tô Kiến Chương nghe Tô Uẩn năn nỉ, bất quá đành phải mang theo Tô Uẩn cùng đi.

Mấy người soi đèn pin ra ngoài cửa, đi về phía thôn xóm. Hiện tại là chạng vạng tối, sắc trời tối tăm, Tô Kiến Chương soi đèn pin cũng chỉ mơ hồ nhìn thấy đường đi phía trước cùng một bóng người.

Trước mắt, một bóng người đang chầm chậm đi về phía bọn họ. Người tới là dì Vương ở cách nhà Tô Uẩn một vách tường. Thoạt nhìn có vẻ như dì Vương vừa kết thúc công việc ở chỗ nào đó của đồng ruộng trong thôn trở về nhà. Hai nhà cũng cực kỳ quen thuộc, nhìn thấy nhau từ xa xa đã đánh tiếng chào hỏi.

Dì Vương có chút nghi hoặc, nhìn thấy trời tối thế này mà ba người nhà Tô Uẩn lại cùng chạy ra ngoài, “lão Tô trời tối như thế này các ngươi còn muốn đi đâu?”

“Dì Vương, chúng ta đi vào trong thôn tìm lão Lý uống vài ly rượu.”

Tô Kiến Chương vừa nói dứt lời liền chỉ vào thịt khô mang trong tay cho dì Vương xem.

Tô Uẩn khi vừa nhìn thấy dì Vương bất chợt trước mắt hiện lên một số hình ảnh, cũng vào buổi tối hôm nay, sau khi dì Vương về đến nhà liền kêu trời khóc đất. Trong nhà dì Vương nổi lên lửa lớn. Sau đó hằng xóm bên cạnh, mọi người nghe thấy, tất cả đều chạy đến. Người cầm chậu, người cầm thùng chạy đi múc nước dập lửa.

Dì Vương cũng trực tiếp chạy vào bên trong đám cháy, từ bên trong đám cháy cứu được tôn tử ra ngoài. Đám cháy cũng thuận lợi được dập tắt, trừ bỏ bên ngoài một ít gia cụ bị thiêu cháy, ngoài ra không bị tổn thất gì cả.

Lúc sau hình ảnh liền biến mất, điều này làm cho Tô Uẩn có chút ngạc nhiên, nàng vừa mới nhìn thấy cái gì? Tương lai sao? Trong hình ảnh vừa rồi, cháu trai dì Vương lớn như vậy, chẳng nhẽ đây là sự tình sắp phát sinh sao? Trong lòng Tô Uẩn bắt đầu xuất hiện nhiều nghi hoặc, nhưng trước mắt nàng không có biện pháp chứng minh, bởi vậy sau khi chào hỏi dì Vương nàng đã cùng với Tô Kiến Chương rời đi ngay sau đó.

Tô Uẩn đi theo sát đằng sau, nàng vẫn còn chưa hiểu rõ đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì? Nàng muốn thử lại một lần nữa nên cẩn thận nhìn vào ba ba nàng Tô Kiến Chương, nàng đem lực chú ý tập trung nhìn, chỉ thấy trước mắt bắt đầu xuất hiện nên một loạt các loại hình ảnh.

Nàng thấy ba ba Tô Kiến Chương mang theo bọn nàng đến nhà lão Lý trong thôn, ở ngoài gõ cửa nửa ngày cũng không có người thưa, vừa tự đẩy cửa đi vào thì phát hiện thấy lão Lý đã nằm ở trên mặt đất, sắc mặt tím tái, bệnh tim tái phát, nhìn thấy là sắp không được rồi. Sau đó lại là hình ảnh Tô Kiến Chương ôm lão Lý chạy nhanh đưa đến bệnh viện.

Xem đến đây hình ảnh liền biến mất, lúc này Tô Uẩn đã không còn có cảm giác nhẹ nhàng như trước, ngược lại nàng cảm thấy đầu óc của mình có chút mênh mang, trầm trầm, đau đớn. Hiện giờ chính là nghĩ đến những hình ảnh vừa thấy trong đầu, không khỏi có chút khẩn trương. Mặc kệ có phải là sự thật hay không, đều là sự việc quan trọng, có liên quan đến mạng người, nhìn dáng vẻ sự tình có thể một lát nữa sẽ phát sinh.

Tô Uẩn biết việc này cần phải dấu diếm, bất luận là đối với ai, đây là bảo hộ chính mình, cũng chính là bảo hộ người nhà. Hơn nữa, lời nói của một đứa trẻ 10 tuổi cũng không có ai tin tưởng. Tô Uẩn chỉ có nghĩ cách dẫn ba ba của nàng cùng với chú hai, làm cho hai người bước đi nhanh hơn.

Nghĩ tới vấn đề này,Tô Uẩn không thể không giả ngu, giả vờ thè lưỡi “ba ba và chú đi chậm quá, đều không có chạy nhanh bằng con. Con muốn đến trước xem Lý gia gia, các người chắc chắn sẽ không đuổi kịp con, nói xong, tay nhỏ, chân nhỏ đều hướng về phía trước chạy tới, không thèm bận tâm tới hai người đi phía đằng sau.

“ Tiểu Uẩn chạy chậm một chút” hai người Tô Kiến Chương cùng Tô Kiến Quốc không khỏi vội vã chạy nhanh đuổi theo. Lo lắng buổi tối đường đen, lại không có đèn pin soi, không cẩn thận ngã vào hố, hay động đều không có tốt. Dần dần bước chân mấy người càng ngày càng nhanh. Ở phía trước đường đi Tô Uẩn cơ hồ là dùng hết toàn bộ sức lực chạy, trong lúc nhất thời mấy người chỉ mất vài phút liền đã đến nhà lão Lý.