Chương 24: Tụ Âm Chi Địa

Nghe lời Tô Vận nói, Lý Huyền Chân đột nhiên có hứng thú, nói tới đây, lại nói, do lúc đầu hắn bói một quẻ, quẻ cho thấy nhân duyên bắt đầu, sẽ có một ngưởi đây trở thành học trò của hắn, cho nên hắn mới đến đây. Ở đây, lý do chấp nhận Tô Vận rất đơn giản, anh ta hoàn toàn không biết được tương lai của đối phương, giống như tương lai của cô bị bỏ trống và không có tương lai.

"Ồ? Nha đầu, cô cảm thấy nó dường như không tốt?" Lý Huyền Chân nhìn Tô Vận tái mặt, đặt tay lên lưng, thầm vận nội khí trong cơ thể, muốn thăm dò kiểm tra một chút tình huống của Tô Vận. Nhưng không có kết quả, cơ thể không có bất kỳ vấn đề gì.

Tô Vận lắc đầu, giờ nghỉ ngơi một chút, cảm giác ngứa ran không còn nữa, thật sự là đau đến thấu xương, giống như một mũi kim mỏng đâm vào đầu cô, tuy không chết người nhưng nó như bụi trong mắt khiến vô cùng khó chịu, nặng hơn là cô sẽ có thể ngất đi vì đau. Sức mạnh của con mắt này cần phải nghiên cứu kỹ càng, xem ra không thể sử dụng thường xuyên cũng có giới hạn số lần. Tô Vận tự mình tính toán, một ngày có thể dùng hai ba lần, không hơn được nữa

Nhớ lại cảnh tượng lúc trước nhìn thấy, Tô Vận chạm tay vào bắt đầu xem xét chất xám, nói với Lý Huyền Chân: "Sư phụ, vừa rồi mắt con nhìn thấy được sự hoà chộn giữa xám tro và trắng. Xám và trắng có lẽ là âm dương. Sự cân bằng của tự nhiên, nhưng con nhìn thấy điểm đến của người, đằng trước vẫn cân đối, phía sau…” Tô Vận chỉ vào đó rồi nói: “Trong đó không có trắng, chỉ có dày đặc màu xám tro. Thế nên ... "

Tô Vận không nói gì nữa, đúng là chưa từng tiếp xúc vấn đề này, kiếp trước cũng không có, đây là lần đầu tiên trong kiếp này, có lẽ khi cô tái sinh, rất nhiều thứ đã thay đổi, không giống như kiếp trước. Ở đấy Không có sư phụ nào tên là Lý Huyền Chân, và cô cũng chưa bao giờ biết người này, và sẽ không bao giờ làm đồ đệ của ông ấy.

Trong lúc Tô Vận đang ngẩn ngơ, Lý Huyền Chân nghiêm túc nhìn nơi vừa rồi cô chỉ ra, ánh mắt này làm cho hắn kinh ngạc, hắn không như mắt của Tô Vận, không nhìn ra hai màu Âm Dương, mà là lần này anh ta cẩn thận nhìn. Vừa rồi có gì đó không đúng, Hình như có một ngôi mộ ở nơi đó, nếu không nhìn kỹ sẽ không thể nhìn thấy nó. Vừa rồi anh ta không để ý đến vị trí đó. nhưng bây giờ, khi nhìn lại, nó quay mặt về hướng Tây Bắc, là nơi cao, râm mát của 12 nhánh địa cầu, còn tràn ngập âm khí, nơi tụ họp âm khí. Vấn đề lớn nhất là nơi có mộ âm khí sẽ tụ lại. Năng lượng thu thập âm khí này sẽ không ngưng tụ, theo thời gian sẽ tiêu hao dần. Tiêu tan rồi mà bây giờ có xác chôn ở đó thì rất không tốt.

Khi đó, một khi thi thể hấp thụ năng lượng âm khí thì mọi chuyện sẽ không đơn giản, lúc đó thi thể sẽ không thối rữa mà trở nên cứng cáp hơn, giữ nguyên hình dáng ban đầu, cuối cùng sẽ bị biến thành thây ma, và nơi đó sẽ dần biến thành một nơi rất u ám, và những bóng ma cô đơn tự do sẽ tụ tập gần đó.

Nghĩ đến đây, Lý Huyền Chân lập tức để Dương Bảo Sinh đang trốn đi tới trước mặt mình, hỏi: "Anh Dương, tôi hỏi anh, nơi này có một ngôi mộ và gia đình được chôn cất là gia đình nào?"

Dương Bảo Sinh nhìn nơi mà Ly Huyền Trân đang nói đến, dường như anh không nhớ lắm, sau khi suy nghĩ, anh ta chợt nhật ra: ‘’ Ồ, đó là một kẻ lang thang từ làng chúng ta, là một kẻ độc thân, Anh ta mất khi mới hơn mười bốn tuổi, có vẻ như anh ta chết trong một vụ tai nạn xe hơi, sau đó chúng tôi chôn cất anh ấy ở nơi nào đó. Anh ta là một người nghèo và chả có ai quan tâm anh ta sau khi anh ta chết.”