Chương 12: Người nhà khắc nghiệt (3)

Dường như thấy được Dương Mai mang theo Tô Uẩn vào phòng, Triệu Nhạc Hương trên bàn cơm còn nhớ lúc nãy Tô Uẩn và con trai bà đánh nhau, liền buông chén đũa xuống, cau mày, trào phúng nói với Dương Mai, “Tết nhất, còn muốn chúng tôi chờ à, thật là, Tết nhất còn phải gạt lệ ăn mày, thật đen đủi.” Nói chuyện hoàn toàn là khẩu khí dạy bảo, khiến người nghe vô cùng khó chịu.

Tô Uẩn cau mày, trong lòng tích tụ một bụng lửa giận, nhìn Triệu Nhạc Hương trước mắt, kiếp trước cũng vì bà ta làm hại mẹ cô vẫn luôn tức giận, luôn phải lấy trứng chọi đá, luôn gây khó dễ cho mẹ cô, không biết bà đã phải nhịn nhục đến mức nào. Bởi vậy mỗi lần ăn tết, là thời điểm người khác vui vẻ nhất, lại là lúc Dương Mai cảm thấy khó chịu nhất.

Nghe Triệu Nhạc Hương nói xong, trên bàn cơm, cô nhỏ Tô Ngọc Liên tương đối hà khắc cũng liếc Dương Mai một cái, mở miệng phụ hoá theo Triệu Nhạc Hương, nói, “Chị dâu, chị nhìn lại chị xem, hiện tại giống cái dạng gì, Tết nhất….”

Dương Mai nghe xong trầm mặc, thân thể có chút ảm đạm, Tô Kiến Chương đi tới một bên, ôm lấy bả vai Dương Mai, mở miệng nói với hai người trước mặt, “Nói cái gì mà nói, ăn cơm đi…”

Hai người kia bị Tô Kiến Chương nói như vậy, liển im lặng cầm lấy chén đũa trên bàn của mình tiếp tục ăn.

Tô Uẩn nhìn cảnh tượng trước mắt, tay nắm chặt thành nắm, nếu đã trọng sinh một lần, sao nàng có thể lại yếu đuối khiến mẹ của mình phải chịu uỷ khuất như vậy.

“Cô nhỏ, dì tư, mẹ của con là chị dâu cả của hai người đúng không, mẹ thường nói với con, làm người phải tôn kính trưởng bối, bằng không chính là người không được dạy bảo tốt, mà cô nhỏ, dì tư này, mẹ của con là trưởng bối của hai người mà, chẳng lẽ mẹ con nói sai sao, thật ra chúng ta không cần phải tôn kính với trưởng bối à? Hơn nữa bữa cơm đoàn viên là người một nhà cùng nhau ăn cơm, nhưng mà mọi người lại bắt đầu dùng bữa trước rồi…” Giọng nói rõ ràng của Tô Uẩn có chút uỷ khuất, thanh âm dần dần yếu đi, đôi mắt to vô tội ngước nhìn những người đang ngồi trên bàn ăn, ra vẻ thắc mắc.

Tô Uẩn mắng bọn họ không có học, chỉ là đồ trẻ con, nói cái gì thì cũng là lời nói của mấy đứa nhóc tì, người bình thường sẽ không so đo với một đứa trẻ. Cũng vì một lời nói này của Tô Uẩn mà vẻ mặt của mấy người trên bàn cơm đều rất khó coi.

Triệu Nhạc Hương và Tô Ngọc Liên sau khi nghe lời nói của Tô Uẩn, sắc mặt của mọi người đều thay đổi, Triệu Nhạc Hương lập tức nở nụ cười cứng đờ, vô cùng nhiệt tình kéo ra hai cái ghế dựa kế bên mình, giọng nói đột nhiên thay đổi, “Tiểu Uẩn sao rồi, dì tư vẫn luôn đợi mọi người mà, mau tới đây, chị dâu, ngồi bên cạnh này, ngồi đi.”

Tô Ngọc Liên ở một bên tự nhiên cũng đã nhận ra được sắc mặt của những người khác bất thường, lúc này cũng tươi cười lôi kéo, thân mật giúp Tô Uẩn gắp đồ ăn, Tô Uẩn cũng không từ chối, vô cùng lễ phép nói cảm ơn, bầu không khí cũng dịu đi một chút. Sau đó, sau bữa cơm tối, Triệu Nhạc Hương và Tô Ngọc Liên lại còn giúp Dương Mai dọn dẹp chén đũa, khiến Dương Mai cảm thấy thụ sủng nhược kinh.

Tô Uẩn nằm trên ghế sô pha xem chương trình xuân năm nay, quay đầu nhìn Dương Mai đang bận rộn trong bếp, trong lòng cô biết, Triệu Nhạc Hương và Tô Ngọc Liên bất quá chỉ là tạm thời, vì thấy sắc mặt của mọi người thay đổi, sợ mọi người nói ra nói vào. Hiện tại nhiệm vụ chính của nàng là kiếm tiên, trên đời này nếu không có tiền thì tuyệt đối không được, còn phải bảo hộ thật tốt người một nhà bọn họ, cư nhiên kiếp trước có một gia đình giàu có đối xử rất “tốt” với cô.