Chương 93: Đã Từng Coi Như Sinh Mệnh (1)

Trong đại sảnh Tống gia là một mảnh ầm ĩ, bọn hạ nhân nghe được đều không khỏi khẩn cảm thấy trương.

“Em biết anh không muốn cưới em, mà anh muốn con tiện nhân kia có phải không? Em sẽ không để anh được như ý! Đúng là em đã cố tình làm như vậy để được kết hôn với anh, cho dù anh không yêu em, em cũng muốn liều mạng vì anh!”

Mộc Tiểu Bội vuốt lên vùng bụng đã hơi nhô ra của mình, tức giận gào to.

“Tống Nho Thần, em đã có con của anh, cho nên anh phải yêu em. Hãy quên cái con tiện nhân kia đi, nếu không em nhất định sẽ không bỏ qua cho cô ta!”

“Cút! Cô cút đi cho tôi! Tôi không muốn nhìn thấy cô!”

Choang! Choang!

Ly trà trên bàn bị hất rơi đầy đất, người đàn ông giống như mất khống chế, không ngừng giận dữ, quát tháo. Chỉ chốc lát sau, anh ta nặng nề mà ngã ngồi ở trên sô pha, cả người như mất hồn chỉ còn lại cái xác.

Mộc Tiểu Bội khóc nức nở, “Nho Thần, tay anh đã chảy máu rồi, em đưa anh đi bệnh viện có được không? Em sẽ không cãi nhau với anh nữa!”

“Không phải chuyện của cô, tránh ra!”

Anh ta thở hổn hển, mảnh thuỷ tinh ghim sâu vào cánh tay anh ta, từng giọt từng giọt máu lớn rơi trên sàn nhà, thậm chí ở trên sô pha cũng có, một mảnh đỏ sậm làm người nhìn thấy cũng phải ghê người.

Anh ta nhắm chặt con mắt, trong đầu đều là hình ảnh cô gái mình yêu thương.

Anh không cảm thấy cánh tay đau, mà chỉ…

Anh ta tự mình đem Mộc Tiểu Đồng đưa đến Lăng gia, là anh ta vứt bỏ cô.

Trái tim giống bị dao sắc hung hăng mà đâm vào, đau đến tê tâm liệt phế.



“Anh muốn làm gì! Không được uống!” Bỗng nhiên Mộc Tiểu Bội nhào về phía anh ta, đoạt lấy chén rượu.

Tống Nho Thần trừng cặp mắt lạnh lùng nhìn cô ta, trực tiếp cầm lấy bình rượu tây từng ngụm từng ngụm mà uống. Cái cảm giác nóng nực này, làm dạ dày anh ta rất khó chịu, lại có thể làm tim anh ta thoải mái một chút.

Bước chân loạng choạng đi đến bên quầy rượu, tay phải ném vỏ chai rượu rỗng đã uống hết xuống sàn nhà, choang một tiếng.

Thuỷ tinh văng khắp nơi.

“Cút ngay! Tôi không cần các người giả mù sa mưa, tôi muốn Đồng Đồng! Đem cô ấy trả lại cho tôi…”

Anh ta cầm lấy chai rượu trực tiếp rót, nhíu mày, đầy mặt thống khổ, tim cũng như bị bóp nghẹt. Đột nhiên bước chân lảo đảo rồi ngã ngồi trên mặt đất, anh ta cười lạnh một tiếng, ôm rượu tiếp tục quát lên điên cuồng.

“Anh không phải cố ý, anh không phải, anh vẫn luôn muốn gọi điện thoại cho em, chỉ là anh không dám… Anh muốn biết em rốt cuộc ra sao, anh muốn nghe giọng nói của em. Đồng Đồng em đang ở đâu, em hãy tha thứ cho anh, tha thứ cho anh…”

Thanh âm nhẹ nhàng không ngừng tưởng niệm, khóe mắt rơi xuống những giọt nước mắt mang theo áy náy còn có đau lòng.

“Anh không muốn làm em thương tâm, anh không biết vì sao tất cả làm em đột nhiên biến thành như vậy, tim anh rất đau. Đồng Đồng, em ở đâu…”

Mộc Tiểu Bội ở một bên gắt gao mà trừng mắt nhìn anh ta, cô ta thề nhất định phải cho người phụ nữ kia chết không toàn thây!

……

“Làm sao vậy?”

Mộc Tiểu Đồng ngẩn ra một chút, ngay sau đó nhìn về phía mẹ mình, cười nhẹ, “Không có gì.” Cô chỉ là đột nhiên cảm thấy lòng khó chịu một cách khó hiểu.



Hôm nay là chủ nhật, cô đến bệnh viện để hỏi thăm mẹ mình. Bà Mộc có bệnh tim bẩm sinh, năm cô lên năm bệnh của bà càng trở nên trầm trọng hơn, bà ở trong bệnh viện chữa bệnh cũng đã mười mấy năm.

“Mẹ, mẹ cảm thấy thân thể thế nào?” Cô đẩy bà đi ra vườn hoa của bệnh viện để tản bộ, “Con đã lâu không có tới thăm mẹ, con thật là quá bất hiếu.” Giọng của cô có chút nhẹ nhàng.

Bà Mộc hiền từ cười nhìn cô, “Đứa nhỏ ngốc này con đi du học nhiều năm như vậy, vẫn luôn không về nước, đúng rồi lần này sao con lại không cùng Nho Thần tới.”

Mộc Tiểu Đồng yết hầu căng thẳng, “Mẹ, con và anh ta……”

Bà Mộc hào hứng nói: “Thời gian con không có ở đây, Nho Thần mỗi tuần đều tới thăm mẹ một lần, bất kể trời mưa gió cậu ta đều sẽ tới. Lần nào cũng chuẩn bị thật nhiều thứ cho mẹ, tính tình tao nhã lại biết săn sóc, thậm chí còn có bệnh nhân cùng phòng hâm mộ mẹ nữa!”

“Đồng Đồng, con về nước khi nào, lúc Nho Thần đến đây, cũng không nói cho mẹ biết con về nước.”

Mộc Tiểu Đồng nhìn mẹ mình, cô cũng không biết phải trả lời bà thế nào. Ánh mắt trở nên có chút ảm đạm, thì ra sau khi cô gả đến Lăng gia, anh ta vẫn như cũ đúng hạn tới chăm sóc mẹ cô.

Cô nhớ rõ ba năm trước đây ở sân bay khi anh ta tiễn cô đi, cô yêu cầu anh ta mỗi tuần đều phải đến đây chăm sóc cho mẹ mình, lúc ấy anh ta đáp ứng thực sảng khoái, nhưng không nghĩ tới anh ta thật sự làm được.

Làm một lần thì đơn giản, nhưng suốt ba năm đều kiên trì, chỉ sợ chính mình sẽ thất hứa.

Trong mắt có chút chua xót khó hiểu, cô cố lên tinh thần, không nghĩ nhắc tới anh ta, nói sang chuyện khác, “Mẹ, bác sĩ nói bệnh của mẹ khá hơn nhiều, có lẽ qua một thời gian nữa là có thể xuất viện.”

“Nho Thần mấy năm nay đã nhiều lần thay đổi bác sĩ cho mẹ, những lần đó đều tốn không ít tiền.” Bà Mộc đột nhiên nắm tay cô, nhìn cô trìu mến, trên mặt đều là vui sướиɠ, “Đồng Đồng, về sau con gả cho Nho Thần cần phải tốt với cậu ta có biết không? Đừng giống như trước đây tức giận vô cớ, liền nháo muốn cậu ta phải đi xa để mua đồ cho con. Nho Thần là một người đàn ông tốt…”

“Mẹ, con cùng anh ta đã chia tay rồi.” Mộc Tiểu Đồng cắn môi dưới, thanh âm có chút nghẹn ngào.

Bà Mộc không dám tin mà mở to hai mắt nhìn, giây tiếp theo vẻ mặt trở nên giận dữ, “Con, đứa nhỏ này, đừng trêu đùa mẹ như thế, con lại cùng Nho Thần giận hờn gì có phải hay không? Từ nhỏ đến lớn cậu ta đều nhân nhượng con, thương con, con sinh bệnh cậu ta liền thức đêm cùng con, con bị đánh cậu ta bảo hộ cho con, con đã nói nói với cậu ta đều sẽ ghi lòng tạc dạ cơ mà.”

“Đồng Đồng, con đừng nói với mẹ, con ở nước ngoài có người khác, liền bỏ Nho Thần. Mẹ sẽ không đồng ý con làm như vậy!” Bà Mộc cực kỳ kích động, bà nhất thời không thở nổi, không ngừng ho khan.