Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hào Môn: Trốn Gả 101 Lần

Chương 92: Vợ Anh Bị Người Bắt Nạt (2)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lăng Việt mang theo cô lên xe Lãnh Tiêu, Mộc Tiểu Đồng tò mò về bạn bè của Lăng Việt, cô muốn xem rõ ràng mặt của Lãnh Tiêu.

“Cô định làm gì, ngồi xuống cho tôi.”

Vừa định chào hỏi, lại bị giọng nói lạnh lẽo của người đàn ông bên cạnh làm cho giật mình.

“Ai ức hϊếp cô?” Anh hỏi tiếp.

“Không liên quan đến anh.” Mộc Tiểu Đồng có chút giận dỗi, quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ xe, chỉ để anh thấy gáy.

“Ngoại trừ cái người gây chướng mắt kia, còn có thể là ai, ngày mai tôi sẽ…” Lăng Việt nộ khí đằng đằng mà chuẩn bị khai sát.

“Lăng Việt, anh không cần lo cho việc này, tự tôi có thể giải quyết tốt.” Mộc Tiểu Đồng đột nhiên quay đầu, ngữ khí kiên quyết nói với anh.

Việc này ngay cả Lãnh Tiêu cũng thấy có chút ngoài ý muốn, không phải phụ nữ đều thích được đàn ông che chở sao? Mộc Tiểu Đồng này có cá tính đấy.

Lăng Việt nhíu nhíu mày, cánh tay dài duỗi ra trực tiếp đem cô ôm vào trong lòng. Vì thân hình cao lớn nên cằm của anh vừa vặn đặt lêи đỉиɦ đầu cô, nhẹ nhàng mà cọ cọ lên tóc cô, âm thanh lãnh đạm, “Cô tốt nhất là có thể tự giải quyết.”

Mộc Tiểu Đồng có chút xấu hổ, bởi vì phía trước còn có người nhìn mà anh lại cứ thoải mái ôm cô như vậy, chỉ là cô cũng không nhận thua đáp lời một câu.“Mộc Tiểu Đồng tôi cũng không dễ bị ức hϊếp như vậy!”

Ai biết, Lăng Việt nghe được cô nói như vậy lại nở nụ cười. Chiếc xe Cadillac chạy như bay trên đường, vang lên tiếng cười sảng hiếm hoi của người đàn ông.

Trong mắt anh như cũ mang theo ý cười, môi mỏng ở vành tai cô khẽ hôn một cái, ngữ khí mềm nhẹ sủng nịch thấp giọng nói, “Người phụ nữ của tôi hẳn là phải có chút lợi hại mới được.”

Nháy mắt hai bên tai cô đều đỏ dần lên, thân mình cứng ngắc, trong đầu trống rỗng còn bộ dáng thì ngơ ngác, dọc đường đi chỉ có thể tùy ý người đàn ông kia quên mất phản kháng.



……

“Bội Bội con lại sao thế? Hiện tại con đã hoài thai cháu của Tống gia, con không biết an phận một chút sao?”

Tống phu nhân dẫn Mộc Tiểu Bội trở lại Tống gia, ở phòng ăn, bà ta nhưng bị người đàn bà này làm cho sợ hãi, không nghĩ tới Mộc Tiểu Bội ngày thường thoạt nhìn như một cô gái trầm ổn an tĩnh, mà giờ bực tức lên, quả thực giống người điên. Hại bà ta ở kia nhà hàng mất hết thể diện.

“Mẹ, sao mẹ có thể nói con như vậy, mẹ cho rằng con không muốn sống cho tốt sao? Mẹ nhìn Nho Thần mà xem, anh ấy lại uống đến say không biết gì, anh ấy trước nay đều không quan tâm con và đứa bé. Cả ngày chỉ biết nhớ đến Mộc Tiểu Đồng.” Mộc Tiểu Bội cực kỳ ủy khuất khóc thút thít, ngón tay chỉ người đàn ông uống say đến không còn biết gì trong đại sảnh.

Tống phu nhân thở dài một hơi, bà ta cũng buồn bực chính con trai mình không biết cố gắng, luôn luôn nhớ nhung đứa con gái kia, thế nhưng dù gì đây cũng là con trai bà ta.

“Bội Bội, con cũng biết Nho Thần cùng Mộc Tiểu Đồng kia ở bên nhau lâu như vậy, muốn nó buông khẳng định là cần có chút thời gian, con đừng cả ngày ở bên tai nó nhắc mãi làm nó phiền lòng, như vậy sẽ chỉ làm nó càng thêm chán ghét con.” Tống phu nhân dạy dỗ đứa con dâu tương lai này.

“Còn có, con khẩn trương cái gì, Tống gia chúng ta đã đáp ứng hôn sự này, nhất định sẽ không sao đâu. Người Nho Thần cưới chính là con, con đừng suy nghĩ vớ vẩn nhiều như vậy, dưỡng thai cho tốt đừng làm ảnh hưởng đến thai nhi.”

Nghe Tống phu nhân dặn dò đi dặn dò lại việc cô ta phải chăm sóc tốt thai nhi, trong lòng Mộc Tiểu Bội cũng tràn đầy oán khí, nếu không phải cô ta ngoài ý muốn hoài thai đứa nhỏ này, bà già này khẳng định cũng sẽ không xem cô ta ra gì.

Nhìn về phía người đàn ông trên sô pha, cô ta yêu anh ta như thế, vì anh ta mà cô ta có thể không màng tất cả, thế nhưng người này vẫn luôn nhớ nhung con tiện nhân kia. Mộc Tiểu Đồng có cái gì tốt? Ở Mộc gia đến hạ nhân cũng không bằng.

Mãi đến khi Tống phu nhân rời đi, Mộc Tiểu Bội thấy anh ta vẫn như cũ hoàn toàn không để ý đến mình, tựa như cô ta vẫn luôn chỉ là không khí.

Loại cảm giác bị anh ta ngó lơ làm cô ta cực kỳ khó chịu, Mộc Tiểu Bội hùng hổ mà đi đến, một tay giật lấy điếu thuốc từ tay anh ta.

“Em không cho anh hút thuốc, anh trước kia chưa bao giờ hút thuốc, hơn nữa hút thuốc đối với sự phát triển của thai nhi không tốt.”



Tống Nho Thần chậm rãi ngẩng đầu, nhìn cô ta thật lâu, khóe môi mang theo một nụ cười lạnh, “Đối với sự phát triển của thai nhi không tốt? Mộc Tiểu Bội đừng tưởng rằng những gì cô làm tôi thật sự không biết.”

Mộc Tiểu Bội bị anh ta nhìn chằm chằm có chút chột dạ, “Anh nói cái gì? Anh đừng uống say xong nói lung tung. Tống Nho Thần rốt cuộc anh có lương tâm hay không, từ nhỏ em vẫn luôn ái mộ anh, anh không biết sao? Em vì anh đi cầu ba rót vốn cho Tống gia, trợ giúp người Tống gia vượt qua cửa ải khó khăn, chẳng lẽ anh liền như vậy vong ân phụ nghĩa sao?”

Tống Nho Thần nghe được lời cô ta nói, như là đã chịu kí©h thí©ɧ gì rất lớn, đột nhiên cả người đứng lên.

Dáng người cao lớn đứng thẳng, nhìn chằm chằm cô ta, trong ánh mắt toàn là khinh thường, làm Mộc Tiểu Bội sợ hãi.

“Tôi biết, tôi thực cảm tạ Mộc gia các ngươi trợ giúp Tống gia chúng tôi. Thế nhưng tôi thật sự thực hoài nghi lần trước Tống gia bị người khác bán đứng cơ mật dẫn tới nguy cơ có phải cũng là do Mộc Tiểu Bội cô chơi thủ đoạn? Đáng tiếc, tôi vẫn luôn không thể tra được, nếu không cô hôm nay còn có thể đứng ở chỗ này sao.”

“Anh có ý gì? Tống Nho Thần, anh dám vu khống em!” Mộc Tiểu Bội kích động mà gào to.

“Tôi vu khống cô?” Khoé môi Tống Nho Thần cười càng thêm châm chọc, anh ta duỗi tay mơn trớn khuôn mặt cô ta, gương mặt này cùng cô gái anh ta hàng ngày hàng đêm mong nhớ có mấy phần tương tự, chính là cô ta không phải người anh mong.

“Mộc Tiểu Bội, buổi tối kia cô cố ý hạ dược cho tôi, cô thật sự cho rằng tôi không biết sao?” Anh ta nói từng chữ một, lạnh lẽo tận xương.

Mộc Tiểu Bội nháy mắt ngơ ngẩn, trợn to mắt nhìn anh ta, thì ra anh ta sớm đã biết.

Thấy cô biểu tình kinh ngạc, Tống Nho Thần cảm giác càng thêm buồn cười, “Vốn dĩ tôi muốn nói với Đồng Đồng là tôi có lỗi với cô ấy, cho dù là bị cô hạ dược, tôi cũng nên cố gắng kiềm chế. Chính là ngày hôm sau người Mộc gia cùng Tống gia đều có mặt như được sắp xếp trước, mở phòng ra đã thấy chuyện của tôi và cô. Mộc Tiểu Bội, rốt cuộc là cô có biết xấu hổ không mà có thể làm ra chuyện này, không tiếc làm tất cả mọi người thấy bộ dáng cô rõ ràng như thế, ăn vạ tôi phải không?”

Mộc Tiểu Bội hốc mắt phiếm hồng, “Tống Nho Thần không cần anh nói thêm gì nữa, em làm điều đó đều là bởi vì em yêu anh!”

“Cô yêu tôi!” Anh ta lớn tiếng, “Tôi rốt cuộc đã đắc tội gì với cô, cô hại tôi mất đi người mình yêu nhất. Vừa vặn trong cùng một ngày, công ty của Tống gia liền xuất hiện vấn đề, cô giả mù sa mưa cầu tình Mộc Kình Thiên, cha mẹ tôi vì công ty cũng chỉ có thể bắt tôi cưới cô.”

“Không có sai, cô chính là ân nhân của Tống gia chúng tôi, nhưng cô vì cái gì nhất định phải làm như vậy? Cô bức tôi từ bỏ Đồng Đồng, cô có biết hay không cô ấy gả cho Lăng Việt, Lăng Việt điên khùng kia hắn ta có bao nhiêu tàn nhẫn, Đồng Đồng mỗi ngày đều phải chịu đựng, cô hại tôi, còn hại cô ấy ở Lăng gia chịu khổ……” Tống Nho Thần giận không thể kiềm chế trừng mắt nhìn cô ta.
« Chương TrướcChương Tiếp »