Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hào Môn: Trốn Gả 101 Lần

Chương 88: Không Có Lúc Nào Là Khi Dễ Cô (2)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ngày đầu tiên đến Lăng thị báo danh, tất cả đều cực kỳ thuận lợi.

Mộc Tiểu Đồng nghe xong vị tổng giám đốc nhân sự nói nửa ngày quy tắc công ty, cuối cùng cô cẩn thận hỏi ông ta, duy nhất một vấn đề cô để ý.

“Xin hỏi một chút, một tháng lương tôi bao nhiêu vậy?”

Vị giám đốc nhân sự tổn bộ này là một trong số ít người biết thân phận của cô trong công ty, ông ta có chút kinh ngạc, hoàn toàn không nghĩ tới, vị này Tam thiếu phu nhân thế mà sẽ hỏi vấn đề này.

“Tiền ba tháng đầu thử việc là 3500 tệ, từ tháng thứ tư bắt đầu là 5000 tệ và có trích phần trăm, về sau thăng chức nói sau, sẽ có lương tương ứng.”

Vì cái gì mà tiền lương lại bình thường như vậy! Mộc Tiểu Đồng có chút buồn bực, cô cứ cho rằng mình đi cửa sau, lại là một nửa là người Lăng gia tốt xấu phương diện tiền lương hẳn là phải có chút khác biệt.

Cô nhìn thê nhân viên trong tay, học viên thiết kế trang sức Lăng thị.

Học viên? Người Lăng gia quá tệ đi, thế mà lại cho cô làm học viên thử việc, đều là người một nhà sao, tùy tiện cho cô một cái chức giám đốc, chủ quản không được sao?

Giám đốc nhân sự hiểu sắc mặt của cô, nhìn về phía Mộc Tiểu Đồng ánh mắt trở nên có chút khinh thường, thế nhưng vẫn là cung kính giải thích, “Chủ tịch nói, hết thảy tiền lương đãi ngộ đều giống như nhân viên bình thường.”

“Ồ.” Không có cách khác, chỉ có thể ấp úng mà trả lời một câu.

“Nếu không có vấn đề gì, cô hãy đến bộ phận thiết kế ở tầng 18 để báo cáo đi.”

“Được.”

Tuy rằng nói tiền lương so tưởng tượng của cô khá thấp, thế nhưng cô vẫn là có chút hưng phấn, so với việc phải ở Lăng gia ngồi không, cô tình nguyện đi làm.

Không hiểu sao cô nghĩ tới Lăng Việt lúc này ở nhà, anh một mình ở nhà, lúc này có lẽ ở trong thư phòng đọc sách.

Không biết anh có thấy thực nhàm chán hay không, giây tiếp theo, cô vỗ vỗ đầu chính mình, “Không có việc gì nghĩ đến anh ta làm gì.”

“Xin chào, cô cũng là mới tới Lăng thị đi làm sao?”



Đột nhiên ở cùng cái thang máy, bên cạnh một cô gái nhỏ nhắn, gương mặt thanh tú ngọt ngào gọi cô.

Mộc Tiểu Đồng nhìn trong tay đối phương cần thẻ nhân viên như mình, thì ra là đồng nghiệp, đều là học viên bộ phận thiết kế trang sức.

“Xin chào, tôi tên Mộc Tiểu Đồng.” Đã giới thiệu tên của mình, Mộc Tiểu Đồng tức khắc cảm thấy cô gái trước mắt này rất thân thiện.

Thấy Mộc Tiểu Đồng tự nhiên hào phóng giới thiệu mình như vậy, cô có vẻ có chút ngoài ý muốn, cô cho rằng đại mỹ nhân giống Mộc Tiểu Đồng sẽ tỏ ra thanh cao.

Vì thế, cô cũng rất cao hứng, “Xin chào, tôi kêu Ôn Ngải Nhi, tôi tốt nghiệp trường XX, hôm nay vừa đến Lăng thị đi làm.”

“Tôi cũng là ngày đầu tiên đi báo danh.” Mộc Tiểu Đồng hướng cô ấy cười nhẹ.

Kỳ thật coi không quá am hiểu chuyện giao tiếp với người khác, bởi vì trước kia cô từng bị một người bạn thân thiết bán đứng cho nên, cô đối với những cô gái khác đều có chút phòng bị.

Thế nhưng xem ra cô gái này chính là một nữ sinh mới ra trường, ngây ngô nhiệt tình, cô cũng cảm thấy Ôn Ngải Nhi rất tốt, có lẽ cô ấy có thể trở thành đồng nghiệp tốt của cô.

Ôn Ngải Nhi thấy cô cười với mình, trong nháy mắt có chút thất thần khó hiểu.

“Mộc Tiểu Đồng, kỳ thật cô thích hợp làm người mẫu thiết kế của Lăng thị hơn, thật sự cô rất có tiềm chất, lúc cô cười lên, nhìn rất xinh đẹp.” Ôn Ngải Nhi thành tâm nói với cô.

Từ nhỏ cô đã nghe qua không ít lời khen, chỉ là cách nói chân thật như vậy, làm cô có chút ngượng ngùng.

“Cảm ơn, tôi rất thích thiết kế trang sức, cho nên ứng tuyển chức vụ này.”

Hai người cùng nhau tới tầng 18 để báo danh, giám đốc phân cho các cô một ít việc, để cho các cô đi theo tiền bối học tập trước, hiểu tình hình công việc rồi mới bắt đầu làm việc.

Bởi vì Mộc Tiểu Đồng có ưu thế bề ngoài, rất nhanh có các đồng nghiệp nam trợ giúp, đến ngay cả cà phê cũng không cần chính mình pha.

“Tiểu Đồng, về sau có cái gì không hiểu có thể tới hỏi anh, anh làm ở Lăng thị đã ba năm.”

“Đồng Đồng, cái bàn này quá bẩn, anh biết trong phòng 102 có một cái hoàn toàn mới, anh đi đổi cho em.”

“Đây là cà phê anh đi công tác từ Brazil mang về, em thử đi.”



Mộc Tiểu Đồng cảm thấy vô cùng biết ơn, cô nghĩ nhân viên của Lăng thị rất dễ ở chung.

Chỉ là cô không có nhìn thấy, đang ngồi ở đối diện cô còn có bàn Ôn Ngải Nhi khá trống vắng, cô ấy nhìn về phía Mộc Tiểu Đồng ánh mắt có chút khó chịu.

Mãi đến thời điểm nghỉ trứ, Ôn Ngải Nhi mới sửa sang lại vật dụng của mình, ngẩng đầu liền thấy Mộc Tiểu Đồng vẻ mặt mỉm cười mời cô cùng nhau đến nhà ăn công ty.

“Những đồng nghiệp đó không phải mời cô đi sao?” Ôn Ngải Nhi nói chuyện với cô ngữ khí rõ ràng đã không còn sự nhiệt tình như lúc đầu.

Mộc Tiểu Đồng lắc đầu, “Tôi cùng đi với cô, cô có muốn đi không?”

Ôn Ngải Nhi nhìn cô một hồi lâu rồi gật đầu.

Hai người vừa nói vừa cười, đột nhiên di động Mộc Tiểu Đồng vang lên, nhìn lướt qua là Lăng Việt gọi tới.

“Sao thế?” Mộc Tiểu Đồng không nghĩ để ý đến anh, cô đang ở nỗ lực duy trì mối quan hệ xã hội.

“Thái độ của cô là sao? Cánh cứng rồi có phải hay không?” Lăng Việt bất mãn.

“Có phải anh cảm thấy không có tôi ở nhà bắt nạt, anh thật nhàm chán, cố ý gọi điện thoại tới gây sự với tôi?”

“Cô…” Nhìn di động, nháy mắt có loại cảm giác muốn lập tức đập vỡ nó, Lăng Việt thở ra một hơi, quyết định không cùng cô so đo, ngữ khí nghiêm túc nói, “Hôm nay ở Lăng thị đi làm thế nào? Có gáy chuyện hay không?”

Liền biết anh sẽ hỏi loại chuyện nhàm chán này, cô lạnh nhạt mà trả lời một câu, “Tất cả đều thuận lợi.”

“Vậy cô nghe đây, hôm nay có một người tên Tả Thiếu Hoài sẽ đến công ty. Nếu cậu ta rủ cô, tuyệt đối không thể cùng cậu ta đi ra ngoài có nghe hay không!”

Mộc Tiểu Đồng đen mặt, hỏi lại, “Tôi giống loại người mà người đàn ông khác gọi cái là sẽ đi cùng hay sao?”

“Cũng không phải hoài nghi nhân phẩm của cô, chỉ là tên Tả Thiếu Hoài kia quá gian xảo.” Lăng Việt lo lắng nghĩ, bổ sung, “Đúng rồi, coi ở công ty nhớ mang não đấy. Nếu không người khác sẽ cho rằng đầu của cô chỉ là để tăng thêm chiều cao, giao hữu cũng phải thận trọng, chẳng may bị người ta bán còn đỡ một khoản tiền.”

Cạch một tiếng, Mộc Tiểu Đồng mang theo hận ý ngắt điện thoại anh.
« Chương TrướcChương Tiếp »