“Mộc Tiểu Đồng, sao cô có thể lộ ra bộ dáng thèm khát như thế. Nếu cô có yêu cầu thì nói, tôi không ngại khó…” Lăng Việt ý vị không rõ mà nhìn chằm chằm cô.
“Ai thèm khát!”
Mộc Tiểu Đồng giãy nảy lên, cả khuôn mặt đỏ bừng, người này da mặt càng ngày càng dày!
Lăng Việt thấy cô phản kháng, lười biếng mà liếc cô một cái, bộ dáng như lão đại, ngón tay thon dài chỉ hiệp ước trên mặt bàn, ra lệnh một câu.
“Cô mau chóng ký hiệp ước này đi!”
Ký cái quỷ ấy! Đầu óc cô lại không có vấn đề, sao phải làm những gì bất lợi cho mình chứ.
“Mộc Tiểu Đồng, tôi đã biết, thì ra là cô muốn cùng tôi chơi lạt mềm buộc chặt. Được, cô đã thành công, chờ tôi ăn cô đi.”
Nói xong, anh nhào tới người cô, cả thân hình to lớn đè trên người cô, làm cô cả kinh.
A!
“Tôi ký, tôi ký được chưa?”
Trong mắt có chút ướt, cô ký vào hiệp ước.
Sau đó quay đầu nhìn bộ dáng tiểu nhân đắc ý của Lăng Việt, hàm răng bị cô nghiến đến khi phát ra tiếng kêu rợn người.
Quá đáng! Một ngày nào đó, cô nhất định sẽ biến anh thành thê nô.
Như đọc được suy nghĩ trong lòng, Lăng Việt nhàn nhạt nói, “Mộc Tiểu Đồng, cô mau chết tâm đi. Cô cả đời này...”
Anh cười đến xấu xa vẫy vẫy tay mà nói với cô, sau đó thong thả tiếp tục nói, “Cô đời này cứ như vậy ở nằm trong lòng bàn tay tôi, muốn chạy trốn, đừng có mơ.”
M* nó, Mộc Tiểu Đồng muốn lấy canh nhân sâm uống dư trước mặt để đập anh.
Đồ khốn!
“Mộc Tiểu Đồng, ánh mắt đó của cô là sao? Lại đây, bả vai tôi không thoải mái, đấm bóp cho tôi một chút.”
Nhìn người đàn ông đối với hiệp ước bất bình đẳng kia coi như báu vật, sau đó vẻ mặt ngang ngược ra lệnh cho cô, tôi khinh, thật sự quá khó chịu!
Mộc Tiểu Đồng không tình nguyện đi đến, không có cách nào người ở dưới mái hiên thì buộc phải cúi đầu thôi, “Lăng Việt, anh cả ngày làm người hai mặt, thời điểm đối với tôi thì như vậy, đến khi đối với người Lăng gia lại giả dạng làm một tên ngốc. Anh không sợ chính mình sẽ bị đa nhân cách sao?”
Cô một bên thành thật giúp anh đấm bả vai, một bên kín đáo mắng anh một trận.
“Tôi sợ cái gì, nếu chẳng may mà bị bệnh nan y, cũng có cô chôn cùng.” Trên mặt anh không có một chút nào giận dữ, nhàn nhạt mà nói một câu, dừng một chút, bổ sung, “Nhưng, cũng không còn lâu nữa đâu.” Cuối cùng thanh âm lại trở nên càng ngày càng nhẹ.
Mộc Tiểu Đồng tay đột nhiên ngừng lại, nghiêm túc nhìn anh, người đàn ông này chỉ cần là một góc của khuôn mặt là có thể khiến chị em phụ nữ cuồng nhiệt thét chói tai. Nếu mọi người đều biết anh thật ra không có bị bệnh, như vậy khẳng định anh chính là người đàn ông được săn đón nhất thành phố A.
“Mộc Tiểu Đồng, cô sợ sao?” Đột nhiên người đàn ông nằm trên sô pha ngẩng đầu lên nhìn về phía cô, hỏi một câu rất khó hiểu.
Cô ngẩn ra một chút, bởi vì chính mình vừa rồi nhìn chằm chằm khuôn mặt người đàn ông này, bất tri giác mà thất thần. Đột nhiên đối diện với đôi mắt xanh thẳm, cô lại có loại cảm giác xấu hổ vì bị anh bắt gặp.
Cô đỏ mặt, lắc đầu, vì không muốn cho anh nhìn bộ dạng xấu hổ của mình, cố ý lớn tiếng nói, “Tôi không sợ, cái gì cũng đều không sợ!”
“Ồ?” Lăng Việt nhìn mặt cô có chút ửng đỏ, trong mắt nổi lên ý cười, “Vậy cô có phải đã chuẩn bị tốt rồi hay không muốn cùng tôi vào sinh ra tử.”
“Ai muốn cùng anh chết, muốn chết thì tự mình chết đi, đừng kéo theo tôi!” Cô hừ lạnh một tiếng.
Ý cười trong mắt Lăng Việt càng đậm, anh nhìn về phía cửa phòng bên kia, nói một câu khó hiểu, “Mộc Tiểu Đồng, đời này cô cũng chỉ có thể là của tôi, cô chuẩn bị tốt vì tôi mà đỡ đạn đi.”
Con mắt sáng khẽ nhếch, hừ, thật quá đáng! Chỉ biết sai sử cô đi đấu tranh anh dũng.
Vừa định muốn phản bác, thì đúng lúc này, nghe được cửa phòng bị gõ nhẹ hai cái, sau đó một vị phu nhân mặc sườn xám đỏ sẫm chậm rãi đi vào.
Mộc Tiểu Đồng nhìn người trước mắt, ngoan ngoãn mà gọi một tiếng, “Ba, dì (mẹ hai).”
Lăng Chí Hùng cùng Thư Khải Nhã gật đầu một cái cũng không để ý tới cô, ánh mắt hướng thẳng về phía Lăng Việt.
“Vết thương trên người Lăng Việt thế nào rồi? Có nghiêm trọng không?” Thư Khải Nhã hỏi bác sĩ phía sau.
“Tam thiếu và tam Thiếu phu nhân đều không có gì đáng ngại, nếu muốn đã có thể xuất viện ngay lập tức.”
“Rơi xuống hồ sâu như vậy, thế mà bảo không vấn đề gì! Vô dụng, ông cần phải kiểm tra cho kỹ lưỡng vào, Lăng Việt nhà chúng tôi không được xảy ra bất cứ vấn đề nào.” Thư Khải Nhã đột nhiên lớn tiếng với ông bác sĩ kia.
Mộc Tiểu Đồng nhướng mày, nhìn về phía Thư Khải Nhã ánh mắt trở nên có chút thâm thúy, người phụ nữ này có thể ngồi lên vị trí Đại phu nhân của Lăng gia, tuyệt đối không tầm thường.