Anh lại muốn cô tự tay làm socola!
"Muốn cái quỷ ấy, tôi sẽ không làm." Sao cô có thể tự tay làm socola được.
"Trước đó không phải cô nói mình biết rất nhiều thứ sao? Mà cái này có thể học làm, cô ở Đông Vũ Uyển cũng không có việc gì làm thì bỏ chút thời gian đi học đi!" Anh nói rất nghiêm túc.
Mộc Tiểu Đồng thấy vẻ mặt anh như thế, rõ ràng là bộ dáng không thèm nói đạo lý, cô hỏi lại: "Không phải anh không thích ăn sô cô la với mấy thứ đồ ngọt ngọt sao?" Anh căn bản chính là muốn hành hạ cô.
"Vốn là không quá thích, chẳng qua nếu như là cô tự mình làm, vậy thì tôi miễn cưỡng cân nhắc ăn một viên."
"Không cần phải miễn cưỡng, cái này thật sự là quá ủy khuất cho Lăng thiếu gia rồi." Cô nghiến răng nghiến lợi phản bác.
"Biết ủy khuất cho tôi, vậy thì cô học làm cho cẩn thận đi, dùng hết khả năng của mình mà làm. Tôi không thích đồ quá ngọt, cô nhớ kỹ phải cho ít đường thôi." Anh đưa ra yêu cầu.
Mộc Tiểu Đồng: "..." Cô thật rất muốn đánh cái tên này!
Lăng Việt thấy sắc mặt cô nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn không vui, đột nhiên lại nhớ tới Tống Nho Thần khiến sắc mặt của anh liền trở nên khó chịu.
Mộc Tiểu Đồng trừng anh, anh đây là thái độ gì vậy? Yêu cầu cô làm cho mình còn dám bày ra vẻ mặt đáng ghét đó!
Có thể nhẫn nại không thể nhẫn nhục.
"Nhìn cái gì mà nhìn, tôi sẽ không làm sô cô la cho anh, muốn ăn thì tự mình đi mua."
Thấy sắc mặt anh ngày càng sa sầm, tâm tình của Mộc Tiểu Đồng càng thêm bực bội, cái người này thực sự quá không nói đạo lý, những ngày này mình bị anh ta ngược đãi không ít, đáng ghét nhất chính là mỗi lần cãi nhau đều thua anh ta.
"Hừ! Nếu tôi có làm thì thà đưa cho heo ăn cũng không không muốn cho anh." Cô hất cằm lên, hết lần này tới lần khác chính là không muốn thuận theo ý anh.
"Cô nói cái gì?" Anh đột nhiên xích lại gần cô, nói một câu.
"Cái tên họ Tống kia có cái gì tốt?" Anh không hiểu hỏi một câu.
Con ngươi anh híp lại đầy nguy hiểm, cúi người sát lại bên tai cô, hơi thở ấm áp khiến cjo Mộc Tiểu Đồng không khỏi cảm thấy sợ hãi, Lăng Việt giống như đang thật sự tức giận.
"Này này, anh làm gì thế? Đừng có đột nhiên giống như người bị bệnh thần kinh có được không?" Cô lùi lại một bước, cảnh giác nhìn anh.
"Bệnh thần kinh?" Lăng Việt hơi nâng môi lên, bật ra một nụ cười yếu ớt đầy tự giễu.
"Cô biết không? Mấy năm nay tôi ở Lăng gia luôn phải đóng vai là một người bị bệnh thần kinh."
Anh giống như là bị người khác nói trúng tâm sự, lời nói phẫn nộ cơ hồ như rít qua kẽ răng.
Từ năm anh mười tuổi đã phải giấu kín, những người kia cố ý trêu chọc anh, mà anh thì luôn phải yên lặng ứng phó. Anh cố gắng đem mình diễn thành một người bị bệnh thần kinh, một người có tính nóng nảy, một người bị bệnh tự kỷ.
Anh không quan tâm những người kia nhìn mình thế nào, thế nhưng khi anh nghe được cô nói mình là người bị bệnh thần kinh, thì tim anh chẳng hiểu sao lại cảm thấy đau nhức.
"Mộc Tiểu Đồng, cô biết không, tôi có thể khiến cho cô lập tức biến mất." Anh nhìn cô, đôi mắt xanh thẳm lộ ra sát khí, nhỏ giọng cảnh cáo, "Đừng nói mấy lời mà tôi không thích nghe."
Cô lập tức hít vào một hơi, thật không biết phải ở cùng với người này như thế nào, bí mật của anh quá sâu, thậm chí tâm lí còn có chút vặn vẹo.
"A!" Cô nhíu mày, khẽ kêu lên một tiếng.
"Sao vậy?" Lăng Việt lập tức thu liễm sát khí toàn thân lại, kỳ quái nhìn cô gái trước mặt.
Mộc Tiểu Đồng xoay người ôm đầu gối, vừa rồi cô bị anh làm cho giật mình, không cẩn thận đυ.ng phải cạnh bàn.
Lăng Việt nhìn cô một hồi, bất đắc dĩ thở dài một hơi nói: "Cô thật ngốc!"
Mộc Tiểu Đồng ngẩng đầu lên, vốn là muốn đáp trả anh một câu, nhưng trong nháy mắt lại hốt hoảng, anh muốn làm gì?
Thân thể cao gần mét chín của Lăng Việt chậm rãi ngồi xuống trước mặt cô, đưa tay kéo nhẹ Mộc Tiểu Đồng một cái để cô ngồi xuống ghế.
Trong lúc nhất thời, Mộc Tiểu Đồng chưa kịp lấy lại tinh thần, tùy ý để anh điều chỉnh, cũng không dám nhúc nhích.
Lăng Việt thấy bộ dáng ngây ngốc của cô, càng thêm bất đắc dĩ. Anh ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng vén chân váy dài của cô lên, cẩn thận xem xét vết thương mà cô vừa đυ.ng phải bàn.
Xem xong sắc mặt của anh lập tức đen lại, tức giận nói: "Cô là heo sao? Thế mà có thể đυ.ng vào bàn mạnh như thế, cô thích bị đập vậy sao không trực tiếp đập luôn đầu vào bàn cho rồi, nếu thế có thể thì trực tiếp làm nước trong đầu cô chảy ra luôn đi!"
"Này này, anh ác miệng quá rồi đấy, tôi cũng đâu phải cố ý, dù sao người bị đau cũng là tôi cơ mà." Mộc Tiểu Đồng không ngừng phàn nàn, thế nhưng trên gương mặt trắng noãn lại ửng đỏ một mảnh.
Anh quỳ một gối xuống giúp cô xem xét vết thương, ôi trời, động tác này rất dễ dàng làm cô sinh ra ảo giác. Tại sao cô lại cảm thấy anh giống như là đang cầu hôn cô vậy?
Mộc Tiểu Đồng lắc đầu, hẳn là mình trong khoảng thời gian này đầu óc thật sự bị ngấm nước rồi, nếu không sao cô lại có loại ý nghĩ này.
"Mộc Tiểu Đồng." Lăng Việt nhẹ giọng gọi cô một tiếng.
Anh chậm rãi đứng dậy, cô bỗng nhiên từ trong hoảng hốt bừng tỉnh, một đôi mắt đẹp khẩn trương nhìn anh, trầm mặc một hồi, Lăng Việt mới mở miệng.
"Từ nhỏ cô đã ngốc nghếch thế rồi à, chẳng lẽ IQ của cô vẫn không lớn lên sao?"
Anh nhìn khuôn mặt ngẩn ngơ của cô, lại thở dài một hơi, nghĩ lại thời điểm lúc anh chọn lựa vợ, tại sao lại lấy cô? Suy nghĩ một chút, thật sự là có chút thua lỗ.
"Anh, anh, anh thật rất đáng ghét, anh biết không?"
Qua một hồi lâu Mộc Tiểu Đồng mới phản ứng lại câu nói của anh, lắp ba lắp bắp mắng một câu, rồi quay đầu sang chỗ khác không để ý tới anh nữa.
Anh vậy mà nói trí thông minh của cô không có lớn lên! Anh có phải là giả ngu không thể nói chuyện, nên khó chịu ở trong lòng đến mức biếи ŧɦái rồi không?