Chỉ là một câu đơn giản nhưng lại khiến sắc mặt chuẩn bị muốn nổi bão, lập tức cứng đờ.
"Từ ngày tôi vụиɠ ŧяộʍ trốn đi, vẫn chưa từng được ra bên ngoài, không bằng chúng ta đi cùng nhau, có được không?" Cô càng xích lại gần anh hơn, bàn tay nhỏ nhắn ôm lấy cánh tay của anh, nhẹ nhàng lung lay một chút, tựa như là đang nũng nịu.
Sắc mặt Lăng Việt trở nên có chút kỳ quái, trong dầu không ngừng vang vọng giọng nói đáng yêu vừa rồi của cô. Cô gái này vậy mà cũng sẽ nũng nịu với anh, việc này thực sự khiến anh có chút kinh hỉ.
Anh ngẩn ngơ một hồi lâu, rồi mới đờ đẫn gật đầu.
Mộc Tiểu Đồng không có tâm tình để ý tới người này, dù sao cả ngày cũng đều là tâm tình bất định. Nhớ tới lần trước bọn họ cùng đi Lăng gia dùng cơm, anh ta cũng không nói trước cho cô, đột nhiên cứ nhìn cô chằm chằm như thế, may là cô linh hoạt mới nghĩ ra đút canh cho anh ăn.
Lúc ấy nếu như không phải có nhiều người nhìn chằm chằm cô, cô thật sự muốn trực tiếp đem cái đầu anh úp vào chén canh kia luôn. Cho nên nói, không cần đi suy đoán anh đang suy nghĩ cái gì, trên cơ bản mà nói, anh toàn nghĩ những việc người bình thường lý giải không nổi.
Mộc Tiểu Đồng bởi vì tâm tình vui vẻ, rất nhanh liền đổi xong quần áo. Nhưng khi quay đầu lại thì thấy Lăng Việt còn đang sửa cà vạt trên cổ, tay chân vụng về, cô nhìn anh thắt mỗi cái cà vạt thôi mà phải mất một khoảng thời gian dài.
"Tay của anh đừng cử động nữa, để tôi..." Cô đi đến trước người anh, rồi mới cầm lấy cà vạt, thần sắc chuyên chú.
Đột nhiên cô làm động tác này khiến cho Lăng Việt trong nháy mắt thất thần, đôi mắt màu lam lạnh lẽo bỗng nổi lên một sự ôn nhu mà trước nay chưa từng có.
Anh thích cô xích lại gần anh như thế, lúc này cô lại rất cẩn thận giúp anh thắt cà vạt.
"Thật không hiểu việc đơn giản vậy mà anh còn tốn nhiều thời gian đến vậy?" Hai ba vòng quấn cô đã đem cà vạt của anh thắt đến chỉnh tề, miệng không khỏi phàn nàn.
Anh nhìn cô ừ nhẹ một tiếng, rồi mới mở miệng nói: "Sau này việc này đều do cô làm." Anh nói như điều đương nhiên.
Mộc Tiểu Đồng mở to hai mắt nhìn, hỏi lại: "Tại sao?"
"Bởi vì nhìn cô có vẻ rất am hiểu."
"Tôi biết rất nhiều."
Anh nhíu nhíu mày ồ một tiếng, "Vậy cô còn biết những cái gì?"
"Tôi..." Cô quyết định ẩn giấu thực lực, "Tôi không nhớ rõ, dù sao tôi cũng không làm."
Lăng Việt thấy cô vậy mà không vui, liền chơi xấu nói: "Tóm lại, sau này việc thắt cà vạt đều do cô làm. Nếu không muốn, vậy cũng đừng nghĩ đến việc ra khỏi Lăng gia."
Mộc Tiểu Đồng bắt đầu hối hận, hận mình thật nhiều chuyện.
Tài xế lái xe chở bọn họ ra khỏi Lăng gia, đi thẳng tới đường chính của liên khu phía Tây, cũng chính là chỗ lần trước Mộc Tiểu Đồng chạy trốn. Bởi vì nơi này là trung tâm thương mại phồn hoa nhất thành phố A.
Mộc Tiểu Đồng tài xế lái xe về phía trước, đợi khi nào bọn họ muốn về Lăng gia sẽ gọi điện thoại cho anh ta. Lúc đầu tài xế kia không quá yên tâm, nhưng khi bị ánh mắt băng lãnh của Lăng Việt như muốn gϊếŧ người quét tới, dọa cho tài xế kia lập tức lái xe rời đi.
Đây là lần đầu tiên Lăng Việt dạo bước ở trung tâm thương mại. Anh đối với người đi bộ ngoài của hàng khắp bốn phía đều có chút hiếu kì.
"Mấy người kia đi làm mà mặc quần áo đỏ rực, lại còn đeo chiếc mũi to nữa." Anh nhìn chằm chằm quầy hàng đối diện, mấy nhân viên mặc đồ cải trang thành ông già Noel hiếu kỳ hỏi.
Mộc Tiểu Đồng tức giận lườm anh một cái, "Anh không biết kia chính là ông già Noel sao? Cuối tuần này là lễ Giáng Sinh đó."
Cô hoàn toàn không nghĩ tới, Lăng Việt vậy mà lại nghiêm túc hỏi cô, "Lễ Giáng Sinh là cái gì?"
Mộc Tiểu Đồng nghĩ một hồi, nhón chân lên, duỗi dài tay sờ lên đầu anh như sờ cún con, "Thật sự là đứa trẻ đáng thương, ngay cả lễ Giáng Sinh mà cũng không biết!" Cô lắc đầu, cố ý tỏ ra đồng cảm với tình cảnh của anh.
Lăng Việt không thích bộ dáng này của cô, hừ lạnh một tiếng, "Không phải chỉ là một buổi liên hoan thôi sao? Lãng phí thời gian."
"Cũng đúng, loại người từ nhỏ đều giả ngu như anh, thì những sinh hoạt bình thường này của chúng tôi, cho dù anh không biết cũng là điều rất bình thường. Vậy có thể anh cũng chưa từng được nhận socola sao?"
"Ai thích ăn cái thứ ngọt ngọt, nhơn nhớt kia chứ!" Anh khinh thường nói một câu, rồi mới biểu lộ có chút quái dị nói, "Trước năm tôi mười tuổi thì chưa giả vờ bị bệnh, là bị người ta hạ thuốc."
Mộc Tiểu Đồng nhìn anh, nhưng cô cũng không hỏi đến cùng.
Cô cũng không muốn biết, lại có người hạ độc anh từ khi anh còn nhỏ tuổi như thể để anh trở nên ngốc nghếch, người này khẳng định thân phận không hề đơn giản. Cô cũng không muốn càng lún sâu hơn nữa.
Lăng Việt nhìn bộ dáng này của cô, trong lòng hơi có chút thất vọng nhưng anh cũng không quá để ý, Lăng gia quá thâm trầm, anh cũng không hi vọng cô can thiệp quá nhiều.
Vừa vặn đi ngang qua một cửa hàng đồ ngọt nổi tiếng, Mộc Tiểu Đồng không để ý đến người nào đó đang bất mãn liền kéo anh đi vào, Lăng Việt khó chịu ra mặt, anh ghét nhất nơi tràn ngập hương vị ngọt ngào như thế này.
Thế nhưng khi anh vừa mới quay đầu thì thuận tiện trông thấy, bên tay phải có ba nữ nhân không biết đang nấu cái gì, ngẩng đầu nhìn biển quảng cáo: Tự tay làm socola tặng cho người mình yêu nhất.
"Mộc Tiểu Đồng." Anh nhìn một cô gái đang cầm chiếc bánh gato ăn ngon lành, thì kéo lấy cô ở gái cạnh mình, ngón tay chỉ biển quảng cáo.
Cô nhìn theo hướng anh chỉ, lập tức có loại dự cảm không tốt.
"Này này, anh đang suy nghĩ cái gì vậy chứ?" Trong giọng nói của cô lộ ra một chút lo lắng, tuyệt đối không nên là chuyện như cô nghĩ.
Lăng Việt chậm rãi xoay người, ánh mắt quỷ dị nhìn cô chằm chằm một hồi lâu, rồi mới chậm rãi mở miệng nói: "Tôi cũng muốn!"