Mộc Tiểu Đồng bởi vì tối hôm qua đến tháng, lại bị tên họ Lăng kia lôi kéo cả đêm làm cô nơm nớp lo sợ, nghỉ ngơi không được tốt.
Ngày thứ hai, thời điểm Lăng Việt tỉnh lại, bắt gặp bộ dáng mệt mỏi của cô nên cũng không đánh thức cô, để cô ngủ đến khi tự tỉnh lại.
"Mộc Tiểu Đồng thật là càng ngày càng không tưởng tượng nổi, thế mà ngủ đến giờ này vẫn chưa rời giường."
Thẩm Phong đến Đông Vũ Uyển để nghe ngóng tình hình của Lăng Việt trong khoảng thời gian gần đây, Tần Ngọc báo cáo từng cái một, thuận tiện oán trách hành động Mộc Tiểu Đồng cực kỳ ác liệt.
"Cô ta vẫn chung phòng với Tam thiếu sao?" Thẩm Phong có chút hiếu kỳ chính là Lăng Việt vậy mà chưa đuổi cô ra.
"Còn ở chung một phòng." Tần Ngọc cũng có chút không rõ.
Nhưng khi bà nhớ tới kia vẻ mặt Mộc Tiểu Đồng lộ rõ sự ghét bỏ với Lăng Việt, trong lòng càng thêm bất mãn với cô. Mộc Tiểu Đồng thì tính là cái gì, cô ta thế mà cũng dám ghét bỏ Tam thiếu.
Thẩm Phong nhìn thoáng qua tầng hai, quay đầu nói với Tần Ngọc: "Tam thiếu không thể so với những người bình thường khác, có một số phương diện bà cần chú ý nhiều hơn một chút." Ông nói một câu đầy ý vị thâm trường.
Tần Ngọc nghĩ nghĩ, lập tức hiểu rõ ông muốn nói cái gì, trực tiếp gật đầu.
Sau khi Thẩm Phong rời đi, Tần Ngọc thấy đã sắp tới giờ cơm trưa mà Mộc Tiểu Đồng vẫn còn chưa tỉnh lại, bà liền lên tầng giáo huấn cô, thuận tiện quét dọn phòng ngủ.
"Cô còn chưa ngủ đủ sao?" Tần Ngọc tiến vào phòng ngủ, một bên dọn dẹp, một bên dùng khẩu khí bực bội nói với cô gái trên giường.
Mộc Tiểu Đồng nghe được giọng nói, chậm rãi mở mắt ra, thấy Tần Ngọc, lại nhìn lướt qua bên cạnh mình. May mắn tên kia đã không có ở đây.
"Mấy giờ rồi?"
"Sắp đến giờ dùng cơm trưa."
Tần Ngọc trực tiếp đi đến bên giường, "Tam thiếu phu nhân, làm phiền cô một chút, tôi muốn đổi ga giường."
Lăng Việt từ nhỏ bệnh thích sạch sẽ, đồ vật trong phòng ngủ, mỗi ngày đều phải làm sạch, bao gồm ga giường, hàng ngày đều phải thay sạch sẽ.
Mộc Tiểu Đồng thấy thời gian cũng không còn sớm, nghĩ lại mình hơi không có ý tứ nên nhanh chóng rời giường, tránh ra một bên cho Tần Ngọc thu dọn.
Nhưng một giây sau, hai người đồng loạt ngây ngẩn cả người. Ánh mắt cũng không khỏi nhìn chằm chằm vệt máu đỏ trên giường.
Tần Ngọc biểu lộ càng thêm kỳ quái, bà nhìn Mộc Tiểu Đồng một chút, rồi mới rủ mắt xuống, tựa hồ nghĩ đến cái gì.
Mộc Tiểu Đồng thấy vẻ mặt này liền biết bà nghĩ gì, cô khẳng định là bà đang hiểu lầm.
Vội vàng giải thích: "Cái kia, bà không nên hiểu lầm, không phải như bà nghĩ đâu, chỉ là tối hôm qua tôi đến tháng, rồi mới không cẩn thận một chút mà thôi." Nói đến câu cuối cùng, trên gương mặt Mộc Tiểu Đồng có chút ửng đỏ.
"Cô cùng Tam thiếu còn chưa có động phòng?" Tần Ngọc trực tiếp hỏi.
Mộc Tiểu Đồng lập tức đỏ bừng mặt, bất đắc dĩ lắc đầu.
Không thể nào, những người này lại muốn cô cùng Lăng Việt làm cái kia, chỉ là suy nghĩ một chút cũng thấy rất kinh dị! Không có khả năng đó đâu.
"Năng lực phương diện kia của Tam thiếu rất bình thường." Tần Ngọc nghiêm túc nói.
Mộc Tiểu Đồng kinh ngạc ngẩng đầu nhìn bà, bị mấy lời bà nói trực tiếp dọa cho sợ.
Cô kỳ quái hỏi một câu: "Sao bà biết phương diện kia của anh ta rất bình thường?"
Tần Ngọc bất mãn nhìn cô, "Hàng năm, Lăng gia đều sẽ đưa Tam thiếu đi làm các loại kiểm tra thân thể, tóm lại là Tam thiếu vô cùng bình thường nên hẳn là có phương diện này, mà cô nhất định phải chủ động nhiều một chút."
Muốn cô chủ động, không phải chứ?
Mộc Tiểu Đồng cảm thấy hình như mình nghe nhầm rồi, vừa định mở miệng thì đột nhiên toàn thân lại cứng ngắc, cái người mà họ đang nói đến kia lại đang đứng ở cửa phòng.
Trời ơi, rốt cuộc anh ta nghe được bao nhiêu rồi?
Tần Ngọc cảm giác ánh mắt Mộc Tiểu Đồng hơi kỳ lạ, bà liền xoay người nhìn theo, lập tức nhìn thấy Lăng Việt đứng ở cửa phòng, ánh mắt của anh cũng không có nhìn họ, chỉ là nhìn chằm chằm vào chỗ dính máu trên tấm ga giường trong tay Tần Ngọc.
"Tam thiếu." Tần Ngọc gọi anh một tiếng, vừa rồi Thẩm Phong đến nói với bà, thật ra ý tứ đại khái chính là để Lăng Việt tiếp xúc nhiều một chút mấy loại chuyện kia.
Bà nâng ga giường trong tay lên, chính là muốn giải thích cặn kẽ cho anh hiểu mỗi tháng cô gái nào cũng sẽ có kinh nguyệt.
Mộc Tiểu Đồng phản ứng nhanh hơn bà, cô vọt tới trước mặt Tần Ngọc đoạt lấy ga giường trong tay bà, một mặt đỏ lên cướp lời: "Lăng Việt, anh có đói hay không? Tôi đã đói bụng rồi, không bằng chúng ta đi dùng cơm đi." Cô nói linh tinh rời sự chú ý của anh.
Tần Ngọc trong lúc nhất thời còn không có kịp phản ứng, thì chính Mộc Tiểu Đồng đã xông vào trong phòng tắm trốn đi, "Tôi xử lí qua một chút, anh đợi tôi rồi chúng ta cùng dùng cơm trưa, đứng yên ở đó không được cử động, không được nghĩ bất kỳ cái gì! Ok?"
Lăng Việt có chút kỳ quái nhìn hai người bọn họ, nhìn Mộc Tiểu Đồng kích động đóng cửa phòng tắm lại, hai hàng lông mày của anh không tự chủ nhăn lại.
Đáy lòng vẫn đang suy nghĩ: Cô đổ máu, bị thương sao?
Tần Ngọc tức giận trừng của phòng tắm một cái, đi đến trước mặt Lăng Việt, nhỏ giọng nói: "Tam thiếu, cậu không thể cứ dung túng cô ta như thế được, nếu không cô ấy sẽ rất dễ hư hỏng."
Lăng Việt ngẩng đầu không hiểu nhìn Tần Ngọc, trong lòng bà thở dài một hơi, Tam thiếu nhà họ tướng mạo ưu tú, bất phàm, nhưng đầu óc lại có vấn đề, thật là khiến người ta đau lòng.
"Tam thiếu, Mộc Tiểu Đồng là vợ của cậu, cậu muốn làm gì với cô ta đều được." Tần Ngọc cũng mặc kệ anh nghe có hiểu hay không.
Lăng Việt lập tức minh bạch, Mộc Tiểu Đồng đương nhiên là vợ anh nhưng mà bây giờ chưa phải thời điểm ăn cô.
Tần Ngọc không biết anh đang suy nghĩ cái gì, cho là anh đang vì việc này buồn rầu, bỗng nhiên trong đầu hiện lên một ý kiến.
"Tam thiếu, cậu ở chỗ này chờ tôi một chút, tôi đi lấy cho cậu vài thứ, cậu nhất định phải xem thật kỹ mấy thứ này." Nói xong Tần Ngọc liền rời khỏi phòng.
Chờ khuôn mặt ửng đỏ của Mộc Tiểu Đồng cuối cùng cũng khôi phục như bình thường, thì cô mới chậm rãi từ trong phòng tắm đi ra, vừa mới ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Lăng Việt chăm chú ngồi ở trước sô pha, không biết đang nhìn cái gì.
"Lăng Việt." Cô khẽ gọi anh một tiếng.
Anh tựa hồ nhìn rất nhập tâm, đột nhiên bị cô hô một tiếng, thân thể lại có chút giống như là bị dọa sợ, hơi run rẩy.
Một giây sau, anh quay đầu nhìn về phía Mộc Tiểu Đồng, đôi mắt rất đạm mạc, rồi dần trở nên thâm thúy, tựa hồ so với bình thường nhiều thêm một tầng mông lung.
Phản ứng này của anh rất kỳ quái, Mộc Tiểu Đồng nhíu mày, đi tới phía anh. Người này đến cùng đang nhìn cái gì, tại sao ánh mắt của anh nhìn cô lại quỷ dị như vậy?
Còn không đến quá hai bước, trong lòng Mộc Tiểu Đồng kinh hãi muốn chết!
"Đây, đây là ai đưa cho anh!" Cô đưa tay run rẩy chỉ vào màn hình TV rộng, giật mình hô to.
Lăng Việt không có trả lời cô, chỉ là những gợn sóng trong mắt càng thêm mãnh liệt hơn.
"Nhanh lên, nhanh lên tắt đi, ngay lập tức!" Mộc Tiểu Đồng khϊếp sợ không thể tả được, một đôi mắt đen nhánh không thể tin nhìn chằm chằm trong TV, một đôi nam nữ đang quấn quýt lâyd nhau.
Trời ơi! Là cái tên hỗn trướng nào đưa cho anh nhìn loại phim này.