Chương 58: Hôn Trộm Cô (2)

Lăng Việt nhìn thẳng vào mắt cô, anh biết cô đang lo lắng cái gì, chỉ là nghĩ đến chuyện cô không nguyện ý gần gũi mình, lại nhớ tới vừa rồi cô ôn nhu như thế gọi tên họ Tống kia, lửa giận trong lòng anh càng sôi trào.

Người phụ nữ chết tiệt, cả ngày chỉ xem anh như là quỷ hút máu người, em sợ hãi tôi đến vậy sao? Rốt cuộc anh đã làm tổn thương cô lúc nào mà tại sao cô cứ luôn hiểu lầm anh như thế?

Lăng Việt càng nghĩ càng nổi giận, bàn tay lớn dùng sức nhấc chăn mền lên, cả người trực tiếp trèo lên giường.

Mộc Tiểu Đồng bị động tác lưu loát như thế của anh làm cho giật mình, vừa định muốn từ trên giường nhảy xuống nhưng tay trái lại bị anh níu lại, Lăng Việt dùng lực kéo một cái, cả người Mộc Tiểu Đồng trong nháy mắt liền rơi vào l*иg ngực của anh.

Lăng Việt nhìn cô một chút, rất hài lòng với việc cô nhu thuận không có phản kháng. Hai tay ôm lấy eo của cô, kéo cả người cô vào trong ngực, ôm thật chặt, nửa điểm cũng không nguyện ý buông ra.

"Anh… anh mau… thả tôi ra." Mộc Tiểu Đồng không biết là bởi vì sợ, hay là xấu hổ nên nói chuyện cũng có chút ấp úng.

Đôi mắt xanh lam của Lăng Việt từ đầu đến cuối đều chăm chú nhìn từng biểu tình trên mặt cô, trông thấy hai gò má ửng hồng, tim anh lập tức dạt dào trào lên một phần thỏa mãn.

Anh thích nhìn thấy bộ dáng thẹn thùng của cô, thế nhưng đối phương lại không vui, Mộc Tiểu Đồng vừa mới ngẩng đầu đã nhìn thấy ánh mắt sáng rực của Lăng Việt nhìn chằm chằm vào mình, phát hiện này khiến hai tai cô ngay lập tức đỏ lên.

Sao nét mặt anh lại giống như thèm thuồng như vậy? Cô cũng không phải thịt, anh sao có thể dùng loại ánh mắt này nhìn cô chứ?

"Này! Buông ra!" Mộc Tiểu Đồng có chút thẹn quá hóa giận, lớn tiếng quát anh.

Thế nhưng đối phương hoàn toàn không cử động.



Mộc Tiểu Đồng nghĩ, căn cứ như ngày hôm qua cô quan sát, chỉ cần cô biểu hiện ra bộ dáng tức giận thì người đàn ông này đều sẽ thuận theo ý cô chứ không làm khó dễ cô.

"Buông ra, cái tên hỗn trướng này! Tôi không thích anh." Cô cố ý dữ dằn quát lên một câu với anh.

Trong lòng Lăng Việt có chút khó chịu, nhìn xem, cô vợ nhỏ của anh thật sự rất thích chọc anh tức điên, anh thật muốn đánh mông giáo huấn cô một trậnđể cho cô ngoan ngoãn một chút.

Thế nhưng lần này Mộc Tiểu Đồng lại tính sai, Lăng Việt cũng không nguyện ý buông cô ra, anh có thể đợi cô chậm rãi tiếp nhận mình, còn bây giờ muốn anh buông cô ra, không có cửa đâu.

Cô vốn là vợ của anh, cho nên nói những quyền lợi này đều hợp pháp.

Đầu anh vùi vào cổ cô, tham luyến mà hít vào một hơi thật dài, y hệt như một đứa nhỏ. Mùi hương của cô khiến anh có cảm giác an tâm khó hiểu.

Anh không sợ như thế sẽ bị ngạt chết à? Cái tên hỗn đản!

"Hôm nay thân thể tôi không thoải mái! Thả tôi ra!" Mộc Tiểu Đồng rống to, hy vọng có thể khiến đối phương đột nhiên thức tỉnh nhân tính mà thả cô ra.

Lăng Việt quả nhiên ngẩng đầu lên, đưa mắt nhìn cô một hồi lâu, nhưng lại không có động tác tiếp theo, tựa như là anh đang tự vấn xem lời cô nói có thật hay không.

Mộc Tiểu Đồng nhíu nhíu mày, tiếp tục giả vờ, khoa trương nói: "Đau bụng, đau đầu, đau thắt lưng,... ngay cả ngón chân cũng đau!" Cô càng nói càng khoa trương.

Lăng Việt nghe cô nói như thế thì lông mày không khỏi cau lại, mặc dù biết rõ chuyện này tính lừa gạt rất cao, nhưng tay anh ôm cô không khỏi buông lỏng lực đạo, sợ cô thật không thoải mái.



Mộc Tiểu Đồng cảm giác bên hông buông lỏng, dưới đáy lòng âm thầm đắc ý, quả nhiên kẻ ngốc vẫn tương đối dễ lừa.

"Tôi đói bụng quá, tôi nghĩ là tôi nên rời giường đi ăn một chút gì đó." Cô phối hợp nói, đang chuẩn bị thoát khỏi khổ ải.

Nhưng sự tình không như cô tính, Lăng Việt nhanh chóng nhìn cô một chút, lại liếc chiếc đồng hồ chuông trên tường, hiện tại đã là hai giờ sáng, cô gái này rõ ràng chính là không muốn cùng anh nằm cùng một chỗ.

Anh kinh khủng đến thế sao? Chỉ cần cô không nguyện ý anh cũng sẽ không động vào cô, thế nhưng cô lại kháng cự anh, chán ghét anh.

Nghĩ đến đây, sắc mặt của anh trong nháy mắt đen lại, bàn tay nhẹ nhàng dùng lực, Mộc Tiểu Đồng sắp được như ý dịch người ra sát mép giường, đột nhiên lại bị anh kéo trở về.

"Đi ngủ!"

Anh phun ra hai chữ lạnh như băng, trong giọng nói khiến người nghe phải ngột ngạt, còn mang theo chút bất mãn tức giận.

Mộc Tiểu Đồng bị anh giống ôm một cái gối, thật chặt, cả người không được tự do.

Ngay từ đầu cô đã lo lắng gần chết, chẳng may cái tên Lăng Việt này làm cái gì không nên, vậy chẳng phải cố sẽ trở thành thịt ở trên thớt sao?

Hoảng loạn chờ đợi nếu anh có động tác kế tiếp, cô liền liều mạng với anh, nhưng trên thực tế, vậy mà cái gì cũng không có.

Lăng Việt chỉ là ôm lấy cô rất nhanh liền chìm vào giấc ngủ, một giấc đến bình minh, mà Mộc Tiểu Đồng thì lại thảm thương, cả đêm cô đều lo sợ không ngủ được.