Chương 54: Dỗ Anh Rời Giường (2)

Mộc Tiểu Đồng nhẹ nhàng nói ra hai từ, cũng không suy nghĩ nhiều đến câu hỏi của bà.

"Đừng đem mấy việc rối loạn ở Mộc gia các người đến Đông Vũ Uyển giải quyết." Bà nói với cô, giọng điệu hệt như mình là chủ nhân ở đây: "Còn có một việc rất quan trọng."

"Mời cô nhớ kỹ, cô đã gả cho Tam thiếu thì cô chính là người của Tam thiếu. Đừng bao giờ nghĩ chuyện dùng khuỷu tay hướng ra bên ngoài, nếu có người nào cho dù là ba của cô mà muốn gây bất lợi cho Tam thiếu, thì cô nhất định phải biết rõ lập trường của mình."

Mộc Tiểu Đồng cau mày, chăm chú suy nghĩ lời Tần Ngọc vừa nói.

Cô ngẩng đầu lên, một mặt nghiêm túc hỏi: "Rốt cuộc bà muốn nói cái gì?"

Cô cảm thấy ở Lăng gia hay là Đông Vũ Uyển đều đang ẩn giấu một bí mật rất lớn.

Tần Ngọc không trả lời cô ngay, bà chỉ nhìn chằm chằm vào bên mặt sưng đỏ của Mộc Tiểu Đồng.

Một lúc sau bà mới nhàn nhạt nói một câu: "Tóm lại, nếu như cô dám làm tổn thương Tam thiếu, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho cô."

Tôi làm hại đến cái tên Lăng Việt kia hồi nào chứ! Mỗi lần đều là anh hại tôi đấy! Nếu như không phải anh ta động kinh chọn trúng thì tôi phải gặp mớ rắc rối này sao?

Mộc Tiểu Đồng cảm thấy rất bất mãn muốn lên tiếng phản bác, nhưng Tần Ngọc đã cất bước xoay người bỏ đi, cô chỉ nghe được bà ung dung bỏ lại một câu.

"Trong phòng Tam thiếu có một lọ thuốc tiêu sưng, đặc biệt hữu hiệu."



Mộc Tiểu Đồng cảm thấy Tần Ngọc này có chút khó hiểu, nhưng xem ra bà ta đối với Lăng Việt là một lòng trung thành. Loại người trung thành tuyệt đối như thế, bình thường Mộc Tiểu Đồng cũng sẽ không quá chán ghét.

Chỉ có điều...

Cô nhớ tới yêu cầu vừa rồi Mộc Kình Thiên, ông ta muốn cô quan sát nhất cử nhất động của Lăng Việt, mà vừa rồi Tần Ngọc lại nói những lời khó hiểu kia.

Đột nhiên cô lại cảm thấy Lăng Việt là một người bị hại đáng thương, mọi lúc mọi nơi đều có người bên ngoài có ý muốn gây bất lợi cho anh. Cô nghĩ chuyện này cũng quá không khoa học đi, tên kia tính tình nóng nảy như thế, mà người ở Lăng gia lại luôn dung túng cho anh như vậy.

Mặc kệ mấy chuyện này, dù sao tên kia sống hay chết cô cũng không quá để ý.

Thế nhưng ... trong lòng Mộc Tiểu Đồng có chút đắn đo.

Nếu như tên Lăng Việt kia có xảy ra vấn đề gì, thì hẳn là chính cô cũng sẽ bị xui xẻo theo anh ta!

"Đã qua nửa ngày rồi mà cái tên ngốc kia vẫn chưa ăn gì, nếu như anh ta gầy đi nửa cân thì không phải sẽ tính trên đầu mình chứ đấy chứ?" Nghĩ đến đây, Mộc Tiểu Đồng lập tức nghiến răng nghiến lợi.

Đáng ghét!

"Thức dậy mau."



Cửa phòng bị mở ra một lần nữa, Mộc Tiểu Đồng nhìn thấy Lăng Việt vẫn nằm ở trên giường như cũ, hoàn toàn không nhúc nhích, cũng không có ý muốn di chuyển, lập tức nổi trận lôi đình.

Sao người này có thể ngủ suốt như thế được vậy?

Lăng Việt nghe được giọng nói của cô liền quay đầu bất mãn mà trừng mắt nhìn cô.

Mộc Tiểu Đồng bưng theo một tô mì, đi đến. Cưỡng chế lửa giận trong lòng, cố gắng nặn ra một nụ cười, dùng ngữ khí như dỗ trẻ con, nói với anh: "Anh không phải thích ăn loại mì này nhất sao? Nhìn nè, ở đây có một chén lớn, mau dậy ăn đi!"

Lăng Việt nghe được lời cô nói, hai mắt bỗng mở lớn, không còn sự lạnh lẽo hung hãn như thường ngày nữa, lại giống như là bị cái gì bị dọa cho phát sợ, giật mình ngơ ngác.

Mộc Tiểu Đồng nhìn khuôn mặt tuấn tú lại ngơ ngác của anh, trên mặt bỗng dưng hiện lên một tia thần sắc kinh ngạc. Không biết tại sao cô vậy mà lại cảm thấy gia hỏa này có chút đáng yêu nha!

Mộc Tiểu Đồng tự than thở với mình, cô nhất định là ở bên anh quá lâu, cho nên đầu óc của cô cũng có vấn đề rồi.

"Anh ngủ lâu như thế không cảm thấy đau lưng nhức eo sao? Nhanh rời giường rửa mặt đi, rồi ăn vài miếng lót dạ dày, nếu không sẽ không tốt cho thân thể đâu." Cô dùng ngữ khí ôn nhu, hơn nữa trong giọng nói còn mang theo sự dụ dỗ.

Nói xong, ngay cả chính bản thân Mộc Tiểu Đồng cũng cảm thấy mình có chút bó tay rồi. Không có cách nào, hiện tại cô cũng không biết làm thế nào để nói đạo lý với tên ngốc này, cho nên cũng chỉ có thể dùng cái cách dỗ trẻ con này thôi!

Lăng Việt nhìn cô một hồi lâu, sau đó nghiêng đầu một cách cứng ngắc, trên khuôn mặt tái nhợt khẽ đỏ lên.

Nhỏ giọng nói một chữ: "Được."